----
Tôn Thanh lạnh lùng liếc Ngô Tuệ Tuệ một cái, xoay người trở về luyện tập.
Giáo viên Quý còn ở một bên nhìn chằm chằm, Ngô Tuệ Tuệ không dám nói lung tung nữa, sườn mặt nóng rát đau đớn, cô ta chỉ có thể nắm chặt nắm đ.ấ.m nhịn xuống.
Triệu Lan Lan đứng bên cạnh Thẩm Uyển khẽ thở dài, quả thực không biết nên nói gì cho phải.
“Đi thôi, tiếp tục luyện tập." Thẩm Uyển rất bình tĩnh, nhắc nhở một tiếng rồi xoay người đi trước.
Buổi tập buổi trưa nhanh chóng kết thúc, bầu không khí trong phòng tập sau đó hết sức xấu hổ, chỉ có một mình Thẩm Uyển không bị ảnh hưởng.
Buổi trưa đến giờ ăn cơm, Triệu Lan Lan mời Thẩm Uyển cùng họ đến căn tin, cô khéo léo từ chối rồi một mình đi ra ngoài.
Tô Yến Thành đang đợi cô ở giao lộ cách đó không xa, buổi sáng lúc ra ngoài hai người cũng đã hẹn buổi trưa cùng nhau đến căn tin rồi.
Ở đất Tương Thành bên này người ăn cay tương đối nhiều cho nên đầu bếp nhà ăn nấu nhiều món cay hơn một chút, vừa nhìn đã làm cho người ta rất muốn ăn.
Khẩu vị của Thẩm Uyển thanh đạm, nhưng thỉnh thoảng ăn một ít cô cũng thấy không sao, hơn nữa đầu bếp nấu ăn cũng không phải toàn cho ớt, bộ đội cũng có một bộ phận người không ăn cay được.
Sau khi hai người lấy cơm xong, Tô Yến Thành mang cô trở về phòng làm việc của mình ăn.
Hôm nay cô đến đây chủ yếu là để mượn điện thoại trong phòng làm việc của anh gọi về nhà báo bình an, lẽ ra chiều hôm qua nên đến nhưng nguyên nhân không đề cập cũng được.
Thẩm Uyển gọi điện thoại cho nhà họ Tô và phòng làm việc của ba Thẩm ở Bắc Thành, nói với trưởng bối hai bên bảo họ yên tâm, mình đã bình an đến nơi, cũng đã sắp xếp ổn thỏa.
Sau khi cô nói xong, Tô Yến Thành cũng nhận điện thoại, trưởng bối hai bên đều dặn dò anh phải chăm sóc Thẩm Uyển nhiều hơn.
Tô Yến Thành cúp điện thoại xong thì nở nụ cười với Thẩm Uyển, thuận tay đưa canh đã thổi nguội bớt tới tay cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hiện giờ Thẩm Uyển thấy anh đã không còn lãnh đạm như lúc đầu hai người ở chung, hai người bên nhau càng ngày càng thân mật tự nhiên, anh cũng đã cười với cô nhiều hơn.
"Ba mẹ và chị dâu có dặn dò anh không được bắt nạt em, không được làm em tức giận không?"
Tô Yến Thành gật đầu, lại cười nói: "Ba mẹ và mọi người không nói thì anh cũng sẽ không làm loại chuyện này. Uyển Uyển, em có thể tới thì anh bảo vệ em còn không kịp, làm sao có thể nỡ lòng nào bắt nạt em chứ."
Thẩm Uyển ngước mắt lên, nhìn anh một cái, nói một cách sâu xa: "Sao lại không, có phải anh đã quên hôm qua anh bắt nạt em như thế nào rồi đúng không?"
"Uyển Uyển..." Cổ họng Tô Yến Thành căng thẳng, bất đắc dĩ cười, có lúc anh thật sự bó tay trước cô.
Thẩm Uyển còn chưa nhận ra tình cảnh nguy hiểm, tiếp tục kích thích anh.
"Chẳng lẽ em nói không đúng sao?”
Tô Yến Thành nhận lấy chén canh cô đã ăn xong đặt lên bàn, thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ ừ một tiếng, cúi đầu lại gần nói:
"Vậy tối nay Uyển Uyển còn để cho anh bắt nạt không?"
Người này! Đây chính là văn phòng của anh đấy, cửa còn không đóng kỹ, lỡ như có người đến nhìn thấy thì sao?
“Em ăn xong rồi, đi trước đây." Thẩm Uyển liếc anh một cái, đứng lên định đi ra ngoài.
Tô Yến Thành chỉ thuận theo lời cô trêu chọc cô, nhưng nhìn thấy trên mặt Thẩm Uyển nổi lên vẻ ửng đỏ nhàn nhạt khiến đáy lòng anh ngứa ngáy, rất muốn bất chấp tất cả ôm người vào trong ngực.
Cũng may anh còn có lý trí, giữ chặt người một lần nữa ngồi xuống. Tô Yến Thành ngồi xuống ghế bên kia nói: "Ngồi thêm một lát nữa đi, em còn chưa nói với anh hôm nay sau khi báo danh đã làm quen thế nào rồi."
Được thôi, thật ra Thẩm Uyển cũng không phải thật sự muốn đi, thấy anh lại đứng đắn thì cô cũng đem chuyện hôm nay đến đoàn văn công nói cho anh biết.
Đương nhiên cô không nói chuyện xung đột giữa Ngô Tuệ Tuệ và Tôn Thanh, cho dù cô không thích hai người kia lắm cũng vậy, mặc kệ chuyện đó là thật hay giả cũng không nên nói lung tung ra bên ngoài.