----
Khi hai vợ chồng đang nói chuyện, cánh cửa phòng làm việc khép hờ lập tức bị người ta đẩy ra từ bên ngoài.
Một thanh niên mặc quân trang sải bước đi đến, vừa đi vừa hô:
"Lão Tô, chỗ tôi có phần văn kiện..."
Thẩm Bắc Dương nói được một nửa thì dừng lại, ho nhẹ một tiếng. Anh ta nhanh chóng nhận ra người phụ nữ trong phòng là ai, lập tức điều chỉnh biểu cảm cười hô lên:
"Đây là em dâu đúng không? Lão Tô, cậu thật đúng là không có nghĩa khí, em dâu đã đến theo quân mà cậu cũng không nói cho tôi biết một tiếng."
Tô Yến Thành ngước mắt nhìn anh ta một cái, biểu cảm không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt của anh giống như đang nói vợ tôi đến thì liên quan gì đến anh.
Thẩm Uyển không biết ý trong ánh mắt của hai người, đứng lên cười với anh ta: "Xin chào, em là Thẩm Uyển.”
"Chào em dâu, anh tên Thẩm Bắc Dương, trước đây anh và lão Tô là bạn học cùng trường, bây giờ hai bọn anh lại là chiến hữu tốt cộng sự tốt. Em dâu, hoan nghênh em đến Tương Thành. Anh đã ở bên này rất lâu rồi, chờ có thời gian rảnh, nhất định phải chiêu đãi em, hai vợ chồng em."
Thẩm Bắc Dương nói chuyện, không cẩn thận liếc mắt nhìn Tô Yến Thành một cái. Chậc, sắc mặt lạnh như thể muốn lập tức ném anh ta ra ngoài đ.á.n.h một trận, vì thế anh ta rất thức thời mà đổi cách nói.
Nhìn sắc mặt Tô Yến Thành biến hóa nhanh như vậy, trong lòng Thẩm Bắc Dương vui vẻ. Không ngờ cái đầu gỗ lớn cũng có ngày này, kết hôn xong biến hóa thật lớn.
Có điều vừa rồi anh ta tùy ý liếc nhìn thấy tướng mạo của em dâu, cho anh ta một cô vợ xinh đẹp như vậy thì khẳng định anh ta cũng sẽ hết sức đề phòng người khác.
Thẩm Bắc Dương tặc lưỡi, trong lòng dâng lên vài phần hâm mộ.
Anh ta còn lớn hơn Tô Yến Thành một tuổi, năm nay đã gần ba mươi rồi mà ngay cả bóng dáng đối tượng cũng không thấy, nên gấp gáp rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Có việc thì mau nói, không có việc gì thì đi làm chuyện của cậu đi."
Tô Yến Thành nghiêng người ngăn trở anh ta, cẩn thận nghe sẽ thấy bên trong giọng nói còn mang theo vẻ không vui.
“Khụ, cậu xem phần văn kiện này đi, không thành vấn đề thì ký tên cho tôi trước."
Thẩm Bắc Dương đùa thì đùa nhưng nói đến chính sự vẫn không hề qua loa.
Tô Yến Thành nhận lấy cẩn thận lật xem một lần, đây là kế hoạch huấn luyện tác chiến mà bọn họ đã bàn bạc trước đó, rất nhanh đã ký xong.
Trước khi đi, Thẩm Bắc Dương lại vẫy vẫy tay với Thẩm Uyển: "Tạm biệt em dâu.”
Sau khi thời gian ăn cơm kết thúc, Tô Yến Thành vốn còn muốn đưa Thẩm Uyển đến đoàn văn công nhưng đã bị cô từ chối.
Thẩm Uyển trở lại đoàn lúc vẫn còn sớm, trong phòng tập luyện không có mấy người. Sau khi cô thay xong quần áo luyện múa thì đi ra, một mình đến một bên khởi động luyện tập kiến thức cơ bản.
Cô vừa mới được điều đến đây, vừa đến đã dùng thực lực để leo lên cao, được lãnh đạo trong đoàn và thầy cô nhất trí tán thành. Không chỉ có thực lực, cô còn sớm được đề bạt, cấp bậc không giống nhau, những người không quen biết đều không dám tùy tiện bắt chuyện với cô.
Kỳ thật như vậy cũng tốt, Thẩm Uyển lại vui vẻ tập trung vào bản thân.
Lại đợi một lát sau, Triệu Lan Lan cùng mấy người Trương Tú Mai kết bạn đi tới. Sau khi nhìn thấy Thẩm Uyển, Triệu Lan Lan dẫn đầu chào hỏi cô.
Tính tình cô ấy tương đối thẳng thắn, trong lòng cũng không quanh co nhiều như vậy.
Cô ấy thấy Thẩm Uyển có thực lực, người vừa xinh đẹp tính cách lại tốt. Cô ấy muốn làm bạn với người như vậy nên sẽ chủ động đi tìm người ta nói chuyện phiếm, trong lòng cũng sẽ không cảm thấy có gánh nặng hay có áp lực gì cả.
Trương Tú Mai cũng nghĩ như cô ấy, nhưng tính cách cô này khá ngại ngùng, trước mặt người quen còn có thể nói thêm hai câu chứ gặp phải người không quen thì cơ bản không nói được gì. Cho nên cô ấy chỉ cười với Thẩm Uyển.