----
Buổi chiều trước khi bắt đầu huấn luyện, Trương Tú tới gọi Thẩm Uyển đến văn phòng của mình. Trong phòng tập luyện tất cả mọi người đang bận rộn chuyện của mình, chỉ có Tôn Thanh thấy được cảnh này.
Sau khi Thẩm Uyển đi theo Trương Tú vào cửa, Trương Tú xoay người lấy một bản kế hoạch mới viết trên bàn làm việc cho cô xem.
"Đây là thứ mà đoàn trưởng Lưu giao cho tôi trước khi mở họp buổi sáng.
Tháng sau trong đoàn phải đến xưởng dệt Tương Thành biểu diễn, tôi muốn sọan một vở kịch múa mới.
Em cầm bản kế hoạch này về suy nghĩ một chút, có chỗ nào không hiểu thì tới hỏi cô."
Trương Tú vẫn luôn muốn truyền toàn bộ bản lĩnh của mình cho Thẩm Uyển, thế nên vừa có cơ hội liền bắt đầu.
Trong bản kế hoạch chỉ có một chút phương hướng biên đạo kịch múa mới. Phần lớn nhà máy dệt đều là công nhân nữ, ý tưởng của Trương Tú là biên đạo kịch múa mới phải dựa vào phương hướng mà các đồng chí nữ thích.
Hiện tại các loại vũ kịch thịnh hành phần lớn đều là bối cảnh cách mạng, còn lại hoặc là đ.á.n.h địa chủ, phản kháng vận mệnh các loại chứ không có loại vũ kịch liên quan đến giải phóng phụ nữ.
Bà muốn khai sáng ra loại vũ kịch khác.
Thẩm Uyển rất thích tiêu đề của bản kế hoạch này, nhưng biên đạo kịch múa mới vừa phải phù hợp với đông đảo quần chúng nhân dân để có thể gây ra sự đồng cảm, vừa phải ca ngợi tư tưởng giải phóng phụ nữ vĩ đại...
Còn phải suy nghĩ thật kỹ ý tưởng cụ thể.
“Thưa cô, trở về em sẽ suy nghĩ thật kỹ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Uyển xem xong kế hoạch liền đồng ý.
Trương Tú gọi cô tới chính là vì chuyện này.
Sau khi nói xong Thẩm Uyển đang muốn tạm biệt, bà bỗng nhớ tới lúc ăn cơm nghe những người khác nói buổi trưa trong phòng tập có người gây mâu thuẫn, bà liền quan tâm hỏi Thẩm Uyển thích ứng như thế nào.
"Đều rất tốt ạ, hoàn cảnh không thành vấn đề, giống như cô đã nói, một ngày nào đó em sẽ tìm trở về được hoa tươi và tiếng vỗ tay đã từ bỏ."
Trương Tú nghe vậy liền nở nụ cười, cách nhìn của bà với Thẩm Uyển có chút khác biệt, chỉ nói: "Trong mắt tôi, hoa tươi và tiếng vỗ tay vẫn luôn vây quanh em."
Bà cật lực thuyết phục Thẩm Uyển cùng bà đến Tương Thành không phải là vì để ngọc sáng bị phủ bụi.
Thẩm Uyển lập tức nghe ra lời nói của bà có ý gì. Trương Tú thấy cô nghe ra thì không vòng vo nữa, trực tiếp nói với cô:
"Tháng tám năm nay, đoàn văn công các quân khu có một cuộc thi bình chọn, đến lúc đó quân khu chúng ta cũng sẽ báo danh, hy vọng lúc đó em có thể tự mình giành lấy vinh dự thuộc về chính mình."
Hàng năm các đại quân khu đều có đ.á.n.h giá thi đua, năm nay đoàn văn công cũng dự định tham dự trong đó. Trương Tú biết tin tức này từ rất sớm, nếu không phải xảy ra những chuyện trước đó thì năm nay bà vốn muốn đại biểu tổng cục dẫn đội tham dự đ.á.n.h giá.
Tuy rằng hiện tại đổi thành đoàn văn công Tương Thành, thực lực có lẽ không thể so sánh với tổng cục nhưng cách tháng tám còn hơn ba tháng, hết thảy đều có khả năng.
Sau khi Thẩm Uyển trở lại phòng tập, cô giáo Quý đã tới, bắt đầu luyện tập buổi chiều, Thẩm Uyển vứt hai chuyện Trương Tú vừa nói ra sau đầu, chuyên tâm tập luyện.
Buổi chiều sau khi tập luyện kết thúc, Thẩm Uyển cầm bản kế hoạch nói lời tạm biệt với những người bạn mới quen.
Vốn dĩ cô chuẩn bị trực tiếp về nhà nhưng đi được nửa đường bỗng nhiên nhớ tới, ngày hôm qua bọn họ vừa tới đã ăn cơm ở nhà chị gái, tối nay bọn họ cũng chỉ có thể hoặc là ăn ở căn tin hoặc là tự mình nấu cơm.
Thẩm Uyển không phải hoàn toàn không biết nấu cơm, nhưng trước đây cô rất ít khi tự mình xuống bếp, rất không tin tưởng đối với tài nấu nướng của mình. Hơn nữa trong nhà ngoại trừ có chút gạo mì thì chẳng hề có tí đồ ăn nào, cho nên tối nay bọn họ vẫn nên ăn ở căn tin đi.