Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 249



 

----

 

“Lão Vu, lại đây giúp bưng sủi cảo đi.”

 

Vu Hồng Hà đáp một tiếng, cúi người tiến vào phòng bếp, một tay bưng một chén sủi cảo lớn đi ra đặt lên bàn cơm.

 

Chờ Thẩm Uyển và Tô Yến Thành rửa tay xong thì chị gái anh rể đã bưng hết sủi cảo ra rồi.

 

Mỗi người múc trước một chén lớn, ở giữa còn có hai đĩa sủi cảo to chất đống.

 

Giang Hồng Liên vừa đưa đũa cho bọn họ vừa cười nói: "Sủi cảo là nhân thịt heo rau cần và nhân rau hẹ trứng gà, chị tách ra múc hai đĩa kia, hai đứa thích ăn cái nào thì tự mình gắp."

 

Rau hẹ được nhổ từ vườn rau nhỏ của gia đình, trứng gà cũng là của gà nhà mình. Rau cần và thịt heo là do cô ấy mua ở cung tiêu xã vào buổi sáng, tất cả đều là nguyên liệu tươi, mỗi cái sủi cảo vỏ mỏng nhân lớn, rất thơm ngon.

 

Nhưng bát này cũng quá đầy, bình thường Thẩm Uyển ăn sủi cảo nhiều lắm là mười mấy cái, hôm nay ăn khoảng mười bốn mười lăm cái, còn lại nửa bát nhỏ thật sự ăn không vô.

 

Tô Yến Thành nhìn ra cô ăn no rồi liền bưng bát của cô lên đổ sủi cảo và canh còn lại vào trong bát của mình.

 

Thẩm Uyển có chút ngượng ngùng. Tuy rằng trước kia anh cũng giúp cô giải quyết cơm nước còn lại, nhưng đây là ở nhà chị gái, bị chị gái anh rể nhìn, cô có chút không được tự nhiên.

 

Nhưng có lẽ là cô suy nghĩ nhiều. Giang Hồng Liên cùng Vu Hồng Hà nhìn thấy cũng không nói gì, chỉ có Tiểu Dương trừng to mắt, lặng lẽ bảo vệ chén của mình, mở miệng ăn sủi cảo. Dáng vẻ kia giống như là sợ có người sẽ cướp với cậu vậy.

 

Giang Hồng Liên tức giận vỗ đầu cậu một cái, giáo huấn:

 

"Ăn cơm đàng hoàng.”

 

Lúc này cậu mới không che bát ăn nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giang Hồng Liên quay đầu lại cười tủm tỉm nói chuyện với Thẩm Uyển, hỏi cô ở quân khu có quen không, có chỗ nào không thích ứng hay không.

 

Thẩm Uyển đều nói tốt, trước mắt quả thật cô không có chỗ nào không thể chấp nhận được. Trước kia xuống liên đội biểu diễn ở những nơi gian khổ cỡ nào cô đều vượt qua được, thật sự không yếu ớt như vậy.

 

Vả lại cô mới đến Tương Thành hai ngày.

 

Trong hai ngày này chỉ cần Tô Yến Thành ở nhà thì bất cứ chuyện gì trong nhà đều do một tay anh lo liệu, ngay cả chuyện quét rác giặt quần áo cũng không để cho cô động tay, quả thực còn thoải mái hơn so với lúc trước một mình ở ký túc xá.

 

Nhưng cô cũng không nói lời này ra bên ngoài, hai vợ chồng sống với nhau kiêng kị nhất là đem chuyện trong nhà ra bên ngoài nói. Cho dù Giang Hồng Liên là thật lòng muốn tốt cho bọn họ, Thẩm Uyển cũng không thích đem chuyện riêng của mình đi nói khắp nơi.

 

Ăn cơm xong vẫn là anh rể rửa bát, Thẩm Uyển, Tô Yến Thành ngồi một lát với chị gái rồi mới rời đi.

 

Trước khi đi, Thẩm Uyển uyển chuyển cảm ơn Giang Hồng Liên hai ngày này đã chiêu đãi bọn họ, để cho bọn họ quan tâm, cuối cùng lại nói không thể cứ mãi làm phiền bọn họ, ngày mai họ sẽ không tới nữa.

 

Ý tứ cũng biểu đạt đúng chỗ. Nhưng trên đường về nhà, Thẩm Uyển cũng suy nghĩ đến vấn đề ăn cơm sau này của hai vợ chồng.

 

Cô vốn không biết nấu cơm cũng không thích nấu cơm. Trước đây lúc mới kết hôn ăn ở nhà họ Tô, có bảo mẫu nấu cơm, mẹ chồng và mọi người cũng chưa từng yêu cầu cô nấu cơm.

 

Hiện tại sau khi theo quân đội chỉ có hai người bọn họ sống với nhau, vậy khẳng định vẫn phải có một người biết nấu cơm, hoặc là luôn ăn ở căn tin cũng được.

 

Đây là ý nghĩ của cô, không biết Tô Yến Thành nghĩ như thế nào.

 

Thẩm Uyển nghiêng đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh, chủ động mở đề tài nói: "Tối nay em đến căn tin mua vài món ăn muốn mang về nhà ăn, không ngờ chị lại làm cơm cho chúng ta."

 

Tô Yến Thành nắm tay cô đi qua chỗ tối tăm sau đó vẫn không buông tay ra, không nghĩ nhiều đã nói: "Chị ấy sợ em vừa tới nơi này không quen thuộc, về sau chúng ta tự mình ăn là được rồi."

 

“Nhưng mà em không biết nấu cơm thì phải làm sao đây? Anh biết nấu cơm không? Nếu không thì sau này chúng ta chỉ có thể đi ăn ở nhà ăn thôi."

 

Thẩm Uyển căn bản không cho anh lựa chọn để cô học nấu ăn, nếu anh dám nói như vậy thì cô sẽ chuyển vào ký túc xá nữ binh.