----
Không đợi cô nghĩ xong lại nghe Tô Yến Thành rất bình tĩnh nói: "Không sao hết, anh biết làm một ít. Nếu như em cảm thấy không ngon thì chúng ta liền ăn ở căn tin hoặc là chờ anh tiếp tục luyện thêm."
Thời gian hai người ở chung với nhau quá ngắn, Thẩm Uyển không biết anh còn biết nấu cơm, tò mò hỏi:
"Trước đây sao chưa từng nghe anh nói, anh học nấu cơm từ khi nào vậy?"
"Trước kia lúc còn nhỏ, khi đó trong nhà không có bảo mẫu, ba mẹ đều chưa về hưu, anh trai chị dâu cũng đều đi làm, anh không chỉ phải tự nấu cơm mà còn phải nấu cơm cho Lộ Hoài, từ từ là học được thôi."
Khi đó Tô Yến Thành cũng mới chừng mười tuổi, sau này ở trường quân đội thì không nấu nữa.
Tô Yến Thành nghĩ vậy, lại nói trước với Thẩm Uyển, "Đã lâu không nấu, tay nghề có thể sẽ thụt lùi rất nhiều."
Chuyện anh biết nấu cơm rất bất ngờ đối với Thẩm Uyển, cô lập tức không nói gì, chỉ dùng ngữ khí tràn ngập chờ mong bảo:
"Thế đã rất lợi hại rồi, em thật sự rất muốn nếm thử đồ ăn anh Yến Thành nấu. Lúc nào mới có cơ hội này đây?"
Trong nhà chỉ có gạo mì, lúc trước cô cũng không nghĩ tới việc tự mình nấu nướng, cũng không nhắc nhở Tô Yến Thành đi bổ sung đồ trong bếp, nhưng hiện tại thật sự có chút chờ mong.
Tô Yến Thành nghe xong liền nói chờ cuối tuần thử xem, hai ngày này anh phải dẫn đội huấn luyện dã ngoại, có thể không kịp đi mua thức ăn và nguyên liệu nấu ăn.
Thời gian hai người nói chuyện phiếm đã đi tới trước tòa nhà.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, bên ngoài tụ tập rất nhiều người vợ quân nhân cùng nhau tán gẫu tiêu khiển, buổi sáng bà Hồ vừa nói chuyện với bọn họ tinh mắt nhìn thấy hai người liền lập tức cười chào hỏi bọn họ.
"Hai đứa đi đâu vậy, sao giờ này mới về?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tuy rằng Thẩm Uyển không thích giao tiếp với người lạ, nhưng sau này mọi người đều là hàng xóm láng giềng, cũng không nên quá xa cách, liền buông tay ra đứng trò chuyện với họ vài câu.
Các người vợ quân nhân xung quanh đã nghe bà Hồ kể chuyện của họ từ buổi sáng, vốn dĩ đã rất tò mò về Thẩm Uyển. Lúc này thấy người có vẻ dịu dàng rất dễ nói chuyện thì đua nhau đến gần chào hỏi cô, làm quen với nhau một chút.
Trong năm người ở đây có ba người là vợ quân nhân, con dâu của bà Hồ cũng nằm trong số đó.
Theo thứ tự là chị dâu Dương ở lầu một phía đông cùng chị dâu Chu gần nhà cô, hai người khác một người là chị dâu Tiểu Triệu ở lầu hai, một người là bác gái Thái cũng ở lầu ba ngay sát vách nhà bà Hồ.
Con dâu của bà Hồ năm nay vừa m.a.n.g t.h.a.i đứa con đầu lòng, bà ấy vốn dĩ muốn đón con dâu về quê dưỡng thai, nhưng con trai không đồng ý nên liền ở cùng họ.
Tình huống của bác Thái thì khác với bác ấy, bác Thái đến đây chăm sóc cháu trai cháu gái, năm kia con dâu bà sinh con trai út bị khó sinh đã qua đời, con trai tạm thời chưa tái hôn, hai đứa con lớn hơn một chút học ở tiểu học của bộ đội, bà ta đến chăm sóc cháu trai út.
Mấy người nhìn bề ngoài đều rất nhiệt tình, nhưng từ vấn đề họ hỏi Thẩm Uyển có thể nghe ra tính cách khác nhau.
Ví dụ như chị dâu Dương và chị dâu Chu ở lầu một, luôn thích hỏi thăm thông tin cá nhân của cô, hỏi cô ở đâu, người trong nhà làm gì.
Lại ví dụ như chị dâu Triệu ở lầu hai tuy rằng không hỏi cô vấn đề gì, nhưng khi những người khác hỏi cô đều sẽ nghe, tầm mắt còn đảo qua lại quan sát trên người cô.
Bà Hồ thì có lẽ là vì buổi sáng đã nói chuyện với cô nên lúc này cũng không hỏi gì, ngược lại là con dâu Miêu Tú Lan của bác ấy cứ luôn thăm dò chức vị Tô Yến Thành.
Hôm nay anh ra ngoài huấn luyện dã ngoại mặc trang phục huấn luyện bình thường, không đeo huân chương.
Người khiến Thẩm Uyển phản cảm nhất ở nơi này chính là bác Thái, sau khi biết cô là thành viên của đoàn văn công, vừa chuyển đề tài liền hỏi cô:
"Có phải trong đoàn văn công có rất nhiều cô gái trẻ chưa có người yêu đúng không?"
Thẩm Uyển không trả lời rất nhiều câu hỏi, cứ truy hỏi mãi thì liền nói qua loa lấy lệ, nghe vậy chỉ nói mình cũng không rõ ràng lắm.