----
Phía dưới có rất nhiều chiến sĩ nhỏ trong túi mang bánh bao màn thầu chạy tới chiếm vị trí, biểu diễn còn chưa bắt đầu, trong hội trường đã chật ních người.
Tiết mục đầu tiên trên sân khấu là tiết mục ca hát, một bài hát quân đội hùng hồn lập tức khơi dậy cảm xúc của những người dưới sân khấu.
Phần biểu diễn phía trước rất náo nhiệt, các diễn viên múa phía sau cũng đang khẩn trương ngồi chuẩn bị.
Thẩm Uyển đã sớm trang điểm xong, đứng bên cạnh cân nhắc động tác múa kịch mới.
Trước bàn trang điểm cách đó không xa có Tôn Thanh và Ngô Tuệ Tuệ ngồi, từ sau lần trở mặt hoàn toàn đó, hai người không ai để ý tới ai nữa, Tôn Thanh thậm chí còn rời khỏi ký túc xá cũ.
Hôm đó tuy Ngô Tuệ Tuệ đã xin lỗi và thừa nhận mình chỉ nói bậy nhưng lời đồn một khi truyền đi thì không có mấy người còn quan tâm chân tướng. Tuy rằng Thẩm Uyển không cố ý chú ý, nhưng cũng nghe các đội viên xung quanh nói một hai câu, cũng có không ít người tin.
Tôn Thanh nhìn bề ngoài giống như không bị ảnh hưởng gì, nhưng mấy ngày nay cô ta vẫn cô đơn một mình, mỗi lần nghỉ giữa hiệp cũng là một mình tìm một góc ngồi, không qua lại với những người khác.
Trước đó Triệu Lan Lan còn nói với cô, trong đoàn ngoại trừ Ngô Tuệ Tuệ thì Tôn Thanh không có mấy người bạn, cho nên đây cũng là lý do vì sao mọi người không kiêng nể gì mà nói những lời đồn đại về cô ta.
Thẩm Uyển chưa bao giờ thích xen vào việc của người khác, nhưng thỉnh thoảng cô ngẩng đầu liền thấy Tôn Thanh vẫn luôn thất thần.
Buổi biểu diễn sắp bắt đầu, những người khác xung quanh đều đang làm nóng người trước sân khấu mà cô ta vẫn ngồi đó không nhúc nhích.
Cô không khỏi nhíu mày, đứng lên đi qua nhắc nhở cô ta, "Sắp lên sân khấu rồi, cô còn không chuẩn bị sao?"
Tôn Thanh quay đầu nhìn lại, người trang điểm bôi cho cô ta phấn mắt và má hồng rất đậm, nhưng cả người cô ta thoạt nhìn vẫn dại ra, không có một chút cảm xúc nào.
Trong lòng Thẩm Uyển hơi không vui, bất kể sân khấu lớn nhỏ, cô đều sẽ nghiêm túc chuẩn bị mỗi một buổi biểu diễn, trong lòng cô rất chán ghét người không tôn trọng sân khấu.
"Nếu như cô không ngại chút nữa ở trên sân phạm sai lầm bêu xấu thì coi như tôi chưa nói." Thẩm Uyển nói xong, hi vọng cô ta tự giải quyết cho tốt.
Tôn Thanh nhìn cô, đôi mắt hấp háy, không biết đang suy nghĩ gì nhưng tốt xấu gì cũng chịu đứng lên bắt đầu làm nóng người.
Người dẫn chương trình trên sân khấu đã bắt đầu giới thiệu tiết mục tiếp theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đám người Thẩm Uyển đứng ở phía sau màn sân khấu chờ đợi lên sân khấu. Khi âm nhạc bắt đầu, khán giả dưới sân khấu nhanh chóng phát hiện một gương mặt mới trong đám diễn viên múa trên sân khấu.
Cô gái nhảy chính còn xinh đẹp hơn cả các trụ cột trong đoàn trước đây, lớp trang điểm của cô không đậm chút nào, nhưng cô đẹp hơn những người khác, điệu nhảy cũng rất đẹp, mọi người đều nhìn không rời mắt.
Sau một hồi kết thúc, các diễn viên múa chậm rãi rời khỏi sân khấu, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay, đồng thời cũng có rất nhiều người đang la hét, thêm một lần nữa, thêm một lần nữa!
Thẩm Bắc Dương nhận ra người mới trong đoàn văn công kia chính là vợ của anh em tốt, trong lòng hâm mộ đồng thời đang muốn khen ngợi em dâu múa đẹp quá với Tô Yến Thành bên cạnh, kết quả vừa quay đầu, người đã sớm rời đi.
Thẩm Uyển ở sân khấu phía sau thay trang phục diễn xuất rồi mặc lại quần áo của mình, sau khi nói chuyện với các thành viên khác thì đi trước.
Vừa ra khỏi cửa đã bị người ta nắm tay bước nhanh về phía trước. Phía sau cửa có rất nhiều thành viên đoàn văn công vừa kết thúc buổi biểu diễn, trong bóng đêm lờ mờ, tất cả mọi người đều nhìn thấy hai người ở rất gần một trước một sau rời đi.
Có người hỏi đó là ai, có người nhận ra Thẩm Uyển, nhưng bọn họ đi quá nhanh, ngay cả nói chuyện cũng không thể đáp lại.
Hội trường cách viện dành cho người nhà không xa, trong viện dành cho người nhà rất nhiều vợ quân nhân đều mang theo con nhỏ đi xem diễn nên lúc này đã trống không.
Tô Yến Thành kéo người đi suốt đường trở về, đến khi lên lầu về đến nhà cũng không gặp một ai.
Cửa đóng sầm lại sau lưng, tim Thẩm Uyển cũng đập thình thịch. Dọc đường đi cô cũng thấy mệt mỏi, thở hổn hển định hỏi anh có chuyện gì mà phải vội vã về nhà như vậy.
Miệng mới vừa mở ra đã bị người ta cúi người chặn lại, cả người cô đều bị đè lên cửa, bàn tay to nắm trên lưng cô dùng sức nhấc lên, Thẩm Uyển vì giữ thăng bằng không thể không chủ động đưa tay ôm lấy cổ anh.
Mãi đến khi Thẩm Uyển không thở nổi, vỗ vai anh ngăn lại thì nụ hôn này mới kết thúc.
Sau khi được buông ra, Thẩm Uyển ghé vào n.g.ự.c anh nghiêng đầu thở dốc từng hơi.
Ánh mắt Tô Yến Thành vẫn nhìn chằm chằm cô, chờ cô vừa mới cảm thấy khá hơn một chút liền đè xuống, đồng thời cúi người xuống, cánh tay vòng qua chân cô, một tay ôm người lên đi đến phòng ngủ.
Được rồi, cuối cùng Thẩm Uyển cũng biết anh vội vã muốn làm gì rồi.