----
Thẩm Uyển đúng là có chút không thích Tôn Thanh, tuy nhiên không hề nhằm vào cô ta, chỉ là vở kịch mới lần này là vở diễn đầu tiên cô tham gia cải biên, cô rất coi trọng sân khấu lần này.
Mặc kệ thực lực bản thân của Tôn Thanh có tốt đến đâu, hành động tiêu cực đối với sân khấu lần trước của cô ta đã để lại ấn tượng không tốt cho cô, nếu không phải vì cô ta là một thành viên của đoàn văn công, Thẩm Uyển thậm chí không muốn cho cô bất cứ vai diễn nào.
Cô nhìn ra, Tôn Thanh cũng không thiệt tình yêu thương sân khấu, đoàn văn công chỉ là công cụ để cô ta leo lên mà thôi, người như vậy không hẳn là xấu, Thẩm Uyển cũng từng coi trọng lợi ích, nhưng cô vẫn sẽ nghiêm túc đối đãi với mỗi một buổi biểu diễn.
Con người ở vị trí nào thì phải làm việc đó, người vọng tưởng một bước lên trời thường thường sẽ ngã rất thảm.
"Đồng chí Tôn Thanh, đoàn văn công không chỉ mỗi cô là có thực lực, tôi không cho rằng đồng chí Trương Tú Mai kém cô chỗ nào."
Nếu không phải không muốn cô giáo Quý khó xử, Thẩm Uyển căn bản không muốn để ý đến cô ta nữa.
Tôn Thanh lại không cho là như vậy, rõ ràng Thẩm Uyển cô mới là người ỷ vào gia thế làm loạn đoàn văn công, dựa vào cái gì tất cả mọi người lại đứng về phía cô.
Có điều cô ta lại không biết ai mới là người có quan hệ xấu với các thành viên trong đoàn, trước kia có một Ngô Tuệ Tuệ đứng sau Tôn Thanh, việc lớn việc nhỏ đều thay cô ra tay, sau đó hai người cãi nhau, trong đoàn gần như không có ai thân thiết với cô ta.
Thẩm Uyển tuy rằng vừa mới được điều tới, nhưng thực lực của cô rất tốt, tính tình cũng bình dị gần gũi, bình thường mọi người có điều gì không rõ đều đi hỏi cô, cô sẽ dạy cho họ, đâu giống Tôn Thanh trước kia, hỏi cô ta cái gì cô ta cũng mất kiên nhẫn.
Tôn Thanh sắc mặt khó coi nhìn quanh một vòng, phát hiện tất cả mọi người chỉ nhìn, chứ không có ai định giúp cô ta nói chuyện, ngay cả cô giáo Quý cũng chỉ nhìn cô ta.
Nhíu mày khuyên nhủ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Vai diễn dẫn đầu chiều hôm qua lúc thử vai tất cả mọi người đều thấy, thực lực của Trương Tú Mai quả thật có thể biểu diễn vai Tiểu Hà kia rất tốt.
Tôn Thanh, trước kia cô cũng từng diễn nhân vật nhỏ, không nên xem thường mỗi một nhân vật tầm thường, những nhân vật này đều là nhân vật quan trọng không thể thiếu trong kịch múa."
Nói rất dễ nghe, vậy sao Thẩm Uyển không hào phóng nhường vai chính cho cô ta, tự mình đóng vai nhỏ đi.
Tôn Thanh trong lòng cực kỳ bất mãn, thế nhưng không có người đứng về phía cô ta, cô ta chỉ có thể cực kỳ không thoải mái nói một câu: “Rõ ràng cô đang cố ý nhắm vào tôi, tôi không diễn nữa.”
Dứt lời, cô ta lập tức xoay người trực tiếp trở về ký túc xá nữ binh.
Thẩm Uyển thầm xì một tiếng, quay đầu chọn một thành viên nhận vai diễn nhỏ kia.
Đội viên này rất vui vẻ tiếp nhận, lập tức nắm chắc thời gian bắt đầu tập làm quen với vai diễn này.
cô giáo Quý cũng rất buồn bực, thậm chí là tức giận, thái độ này của Tôn Thanh quả thực chính là không đem cô ấy, không đem đoàn để ở trong mắt, cô gái này mà đến Tổng cục Chính trị một ngày chắc là biến mất luôn quá.
Cô ấy lắc đầu, dặn dò Thẩm Uyển cùng mọi người luyện tập thật tốt, cô ấy muốn đi tìm đoàn trưởng Lưu nói chuyện này.
Bởi vì nhiều vở kịch mới đều do Trương Tú chỉ đạo Thẩm Uyển sáng tác ra, cho nên lúc tập luyện Trương Tú cũng đã dành rất nhiều tinh lực để giúp đỡ mọi người cùng nhau tập luyện.
Buổi sáng cô ấy ở văn phòng đoàn trưởng biết Tôn Thanh lại gây sự, thậm chí buổi chiều Tôn Thanh còn không tới luyện tập.
Trong lúc hướng dẫn, cô ấy hỏi Thẩm Uyển có sợ người khác bàn tán sau lưng không.
Thẩm Uyển nghe xong không nhịn được nở nụ cười, có phải cô Trương đã quên trước kia cô từng ở đâu rồi không, đoàn văn công Bắc Thành mặc dù không thể so với Tổng cục Chính trị, nhưng cũng không ít người có quan hệ rắc rối phức tạp, mà cô có thể ngồi vững ở vị trí trụ cột của đoàn văn công, cũng không phải chỉ dựa vào thực lực mà thôi.