----
Trước kia khi Thẩm Uyển không đi theo quân, chị gái thường hay gọi Tô Yến Thành đến nhà ăn cơm, nhưng khi đó hai đứa nhỏ đều sợ anh, cho đến khi Thẩm Uyển đến, mợ xinh đẹp lại dịu dàng dễ ở chung hơn cậu nhiều.
Lúc này mới gặp vài lần, Tiểu Lệ và Tiểu Dương càng thích mợ hơn.
Thẩm Uyển gọi một tiếng chị anh rể, sau đó bọn họ chia thành hai hàng, anh rể đi phía sau mấy bước với Tô Yến Thành, vừa đi vừa nói chuyện công tác.
Giang Hồng Liên thì mang theo hai đứa trẻ và Thẩm Uyển đi cùng nhau.
Khi Tiền Tuệ ra khỏi nhà, cô ấy có cầm một gói hạt dưa xào với một gói trái cây sấy, hai đứa trẻ mỗi đứa được cô ấy chia cho một nắm lớn.
Cô ấy rất thích trẻ con, chỉ là bởi vì nguyên nhân sức khỏe mà vẫn chưa có con, bình thường ở trường nhìn thấy những đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời đều chú ý nhiều hơn hai phần.
Sân lớn cách sân nhà bên này không xa, đi bộ hơn mười phút là tới, khi các cô đến trời còn chưa tối, hàng đầu cũng đã vây đầy người.
Không chỉ có vợ của quân nhân cùng con nhỏ mà còn có một ít các chiến sĩ nhỏ tuổi, đều đã sớm tới tham gia náo nhiệt.
Tiểu Lệ và Tiểu Dương nhìn thấy đồng bọn của mình, đều rời khỏi người lớn đi chơi, Thẩm Uyển các cô thì tùy ý tìm một vị trí gần phía trước ngồi xuống chờ.
Ngồi bằng băng ghế nhỏ bọn họ tự mang từ nhà đến, ba người phụ nữ phía trước ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, Tô Yến Thành không chen vào được, đành phải lùi lại ngồi xuống vị trí phía sau Thẩm Uyển.
Anh rể Vu Hồng Hà cảm thấy ngồi chỗ nào cũng được, có điều vừa rồi trên đường cùng Tô Yến Thành trò chuyện còn chưa nói xong, thuận thế ngồi xuống cạnh anh luôn.
Không lâu sau, Thẩm Bắc Dương đã liếc mắt nhìn thấy bọn họ, chạy tới chiếm lĩnh chỗ ngồi cạnh ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc chạng vạng, trên sân lớn gần như chật kín người.
Người điều khiển máy chiếu ở phía trước bắt đầu thông báo những bộ phim sẽ chiếu hôm nay, khi nói đến hôm nay trong đó có một bộ là phim tài liệu về múa ba lê, người phía dưới rõ ràng cảm thấy hứng thú với kịch múa hơn, còn có người đề nghị nhân viên chiếu phim chiếu bộ phim này trước.
Trước kia quân đội thường chiếu phim cho mọi người xem, nhưng họ luôn chiếu những bộ phim chiến tranh như trận chiến trong đường hầm và lính pháo binh, tuy mọi người đều thích xem nhưng sẽ luôn có chút nhàm chán.
Lúc này phần lớn đều là phim thế này, mà mọi người không có việc gì khác ngoài việc thỉnh thoảng xem phim ngoài trời vào cuối tuần nên mỗi khi có phim chiếu ở sân chơi, họ đều tích cực đến.
Hiện tại vừa nghe có phim mới, còn không phải phim có liên quan đến chiến tranh, ai nấy đều nhao nhao yêu cầu chiếu phim tài liệu trước.
Người chiếu phim này còn rất dễ nói chuyện, anh lập tức tìm ra bộ phim tài liệu kia bỏ vào trong máy.
Lúc nhạc dạo vang lên, Thẩm Uyển không dấu vết quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Yến Thành, ánh mắt của anh cũng vừa vặn rơi vào trên người cô.
Thẩm Uyển nở nụ cười, im lặng làm khẩu hình với anh, "Đừng nhìn em, nhìn phía trước đi.”
Nói xong cô quay người lại, Tô Yến Thành nghe thấy tiếng hò reo của mọi người xung quanh thì mỉm cười ngẩng đầu nhìn tấm rèm đen trắng trước mặt.
Phim đen trắng rất khác so với người thật, trên sân khấu cô lại trang điểm, nhưng Thẩm Uyển là vũ công chính, số lần lên sân khấu nhiều, Giang Hồng Liên ngồi ở bên cạnh vài lần có chút nghi hoặc nhìn qua.
Tiền Tuệ xem một hồi cũng quay đầu nhìn về phía Thẩm Uyển, vừa định hỏi cô diễn viên múa xinh đẹp trong phim tài liệu kia có phải là cô không?
Chợt nghe phía sau Thẩm Bắc Dương có ánh mắt sắc bén đã nhận ra người, anh lớn tiếng hỏi Tô Yến Thành:
"Lão Tô, sao tôi thấy vũ công trong phim tài liệu giống em dâu quá vậy?”
Giang Hồng Liên nghe thấy vậy lại tỉ mỉ nhìn đi nhìn lại so sánh một phen, rất nhanh đã xác định lại nói: "Hình như chính là Uyển Uyển, nhìn rất giống.”