----
Lúc này cô mới hài lòng tiếp tục ăn cơm, Tô Yến Thành chậm rãi im lặng, thử gắp một đũa thịt gà vào trong hộp cơm của cô lần nữa. Lần này cô không tránh nữa.
Tô Yến Thành nở nụ cười, bàn tay buông xuống bên cạnh bàn nắm lấy tay trái cô đặt dưới bàn lại lập tức bị người ta đẩy ra, nụ cười trên khóe miệng anh hơi lõm xuống, xem ra muốn dỗ người đẹp hoàn toàn không dễ dàng như vậy.
Hai người đối diện nhau ăn cơm trưa xong, gần đây không cần luyện thêm, hơn nữa tối hôm qua ngủ không ngon, mới vừa ăn no Thẩm Uyển đã có chút buồn ngủ.
Sắc mặt Tô Yến Thành dịu dàng, thu dọn xong hộp cơm đứng lên hỏi cô: "Có muốn trở về ngủ một lát hay không?"
Thẩm Uyển cúi đầu nhìn đồng hồ, thời gian nghỉ trưa còn có hơn một giờ, trở về có thể chợp mắt chừng bốn mươi phút.
“Về." Thẩm Uyển đáp một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.
Cầm lấy hộp cơm, Tô Yến Thành cùng cô đi ra khỏi văn phòng, chuẩn bị đưa cô trở về hậu đài.
Bên ngoài mặt trời đang chói chang, chiếu đến nỗi tâm trạng Thẩm Uyển càng lúc càng bực bội. Sau khi anh phát hiện thì chuyển sang đi bên kia, dùng chính mình che cho cho cô một chút.
Thẩm Uyển phát hiện thì trong lòng mềm nhũn, cơn giận tối hôm qua đã giảm đi rất nhiều, đến khi về đến nhà, cô đã hoàn toàn tha thứ cho anh.
Đầu tháng bảy Tương Thành đã rất nóng, ban ngày giữa trưa nhiệt độ có thể đạt tới ba mươi độ, mới từ dưới mặt trời đi một vòng trở về, sau lưng liền bắt đầu lấm tấm đổ mồ hôi.
Trong bình nước ấm trong nhà có nước nóng, Thẩm Uyển pha nửa chậu nước ấm đến nhà vệ sinh lau qua mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Lúc cô đi ra, Tô Yến Thành còn chưa đi, hộp cơm vừa mới rửa xong đặt ở trên bàn ăn, nhắc nhở cô lát nữa lúc đi về đừng quên mang theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai người hiện tại phần lớn thời gian vẫn đang ăn ở căn tin, Tô Yến Thành mấy ngày nay bận rộn huấn luyện dã ngoại, thỉnh thoảng buổi tối phải đến bảy tám giờ mới trở về. Thẩm Uyển đều là từ đoàn văn công trực tiếp đến căn tin mua cơm trở về ăn.
Sau khi hết giận, Thẩm Uyển không còn cố ý phớt lờ anh nữa, nghiêng đầu hỏi: "Anh không ở nhà ngủ một lát rồi đi sao?"
Tô Yến Thành vừa rồi cũng nóng, cởi áo khoác huấn phục ra, bên trong chỉ có một chiếc áo ba lỗ trắng lỏng lẻo, mơ hồ có thể thấy đường nét cơ bắp săn chắc trên người.
Anh cầm lấy áo khoác tiện tay khoác lên ghế, cười cười với cô, thu dọn lại lần nữa rồi nói: "Không ngủ nữa, nhân lúc nghỉ trưa qua đó họp với bọn họ, buổi chiều còn phải ra ngoài tập luyện, em không cần chờ anh ăn cơm tối."
Người đang nói chuyện đã đi tới cửa, Thẩm Uyển mặc áo ngủ đứng ở cửa phòng ngủ nhìn anh rời đi. Tay Tô Yến Thành mở cửa dừng lại, lại nhanh chóng xoay người bước về bên cạnh cô, cúi đầu cưỡng hôn một cái lên môi cô.
Thẩm Uyển như là phản ứng không kịp, cũng như là căn bản không trốn tránh, mặc cho anh hôn một cái rồi nghe anh đứng thẳng dậy nói:
"Anh đi đây, buổi tối sẽ trở lại đền tội cho em."
Trang phục huấn luyện anh mặc trên người vẫn là bộ buổi sáng kia, ở bên ngoài lăn lộn nửa ngày đã sớm bẩn rồi, nhẫn nhịn không ôm cô, lần nữa xoay người mở cửa rời đi.
anh đi rồi, Thẩm Uyển trở lại phòng nằm ngủ không đến nửa giờ đã bị nóng tỉnh lại. Cửa sổ mở một nửa mà một chút gió cũng không thổi vào được, trong phòng cũng rất oi bức, còn hơi ẩm ướt.
Trong khoảng thời gian gần đây nhiệt độ tăng mạnh, ban ngày vừa ngột ngạt vừa nóng, chỉ có ban đêm sẽ khá hơn một chút.
Lúc ngủ mở cửa sổ gió núi thổi vào rất mát mẻ, chỉ là muỗi rất nhiều, lắp rèm cửa sổ cũng không ngăn được, cũng may có Giang Hồng Liên sớm nhắc nhở cô mua màn treo lên.
Sau khi tỉnh dậy Thẩm Uyển cũng không ngủ được nữa, thấy thời gian không còn sớm liền đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, thay quần áo lúc trước đi đến phòng tập.