----
"Chị hai, thay vì ở đây nghĩ ngợi, chi bằng gọi Tiểu Lệ ra hỏi nó một chút, đứa bé chín tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nhất định là con bé có suy nghĩ của riêng mình."
Thẩm Uyển hiểu được trái tim của một người mẹ muốn bảo vệ con gái, nhìn thấy cô ấy liền nghĩ đến Lý Lệ Hoa, liền cho cô ấy một chủ ý.
Phòng khách cũng gần với phòng ngủ, cửa phòng của Tiểu Lệ cũng không đóng chặt, hai người ở trong phòng khách ngồi nói chuyện, Tiểu Lệ ở trong phòng có thể nghe được.
Cô bé nghe được lời mợ nói, cũng nghe được lời mẹ nói, Tiểu Lệ có chút vui vẻ chạy tới nói với mẹ mình:
"Mẹ, con muốn cùng mợ học múa!"
Lần này Thẩm Uyển ngây ngẩn cả người, cô chỉ coi Tiểu Lệ là thích học múa, không ngờ cô bé lại thích diễn xuất trên sân khấu của mình, muốn cùng cô học múa.
Giang Hồng Liên nghe xong cũng sửng sốt, lập tức bật cười, chỉ mũi con gái nói:
"Vậy rốt cuộc con muốn nhìn mợ con múa, hay là muốn cùng học múa cùng với mợ?"
Tiểu Lệ nhìn Thẩm Uyển rồi lại nhìn mẹ, cúi đầu hơi thẹn thùng nói:
"Con đều thích, mợ múa đẹp, con muốn xem, cũng muốn nhảy đẹp như mợ không được sao?"
Thế giới của trẻ con đều rất đơn giản, sự yêu thích vũ đạo của cô bé đến từ Thẩm Uyển, muốn cùng cô học học múa sau đó trở nên lợi hại như cô là chuyện bình thường.
Thẩm Uyển nghe lời khen chân thành của cô bé thì không khỏi cười cong mắt, vuốt b.í.m tóc nhỏ của cô bé dịu dàng nói:
"Đương nhiên là được, nhưng Tiểu Lệ, cháu nghĩ kỹ chưa, học múa rất là mệt đó."
Giang Hồng Liên không ngờ đã nói đến đây rồi, cho dù con gái muốn học múa cũng không thể để Thẩm Uyển đến dạy được, cô bận rộn như vậy, đây không phải là làm lỡ thời gian của cô sao.
“Không cần đâu, Uyển Uyển, nếu Tiểu Lệ thật sự thích học múa thì chị tìm cô giáo khác dạy nó là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Uyển cũng không có ý ôm đồm, chỉ nói:
"Nếu Tiểu Lệ thích, em có thể dạy nó một ít cơ bản, em không thể cam đoan nhất định có thể dạy cho chị và anh rể một tiểu thiên tài.
Chờ sau này đoàn văn công tuyển nhận học trò vũ đạo, chị có thể dẫn Tiểu Lệ đi tìm cô giáo chuyên nghiệp hơn dạy con bé.”
Cô quả thật rất không thích ôm phiền toái vào người, nhưng cô rất thích Tiểu Lệ, hơn nữa dạy trẻ con học kiến thức cơ bản rất đơn giản, hơn nữa cô còn phải đi học, chỉ là thứ bảy chủ nhật bớt chút thời gian dạy cô bé một chút thì cô cảm thấy không thành vấn đề.
Nhưng nói cho cùng cô vẫn là nể mặt Tô Yến Thành, hơn nữa Giang Hồng Liên sau khi cô tới nơi này cũng chăm sóc cô khá nhiều, thường thường làm chút đồ ăn ngon cho bọn họ, dạy vũ đạo vỡ lòng cho Tiểu Lệ coi như là một chút báo đáp của cô đi.
Giang Hồng Liên không biết cô nghĩ gì, chỉ cảm thấy cô em dâu này tính cách cũng quá tốt.
Không đợi cô ấy do dự nữa, Tiểu Lệ đã chạy đến trước mặt mợ, nghiêm túc nói:
"Mợ yên tâm, cháu nhất định sẽ học theo mợ.”
Thẩm Uyển nhìn chị rồi lại sờ đầu Tiểu Lệ cười nói:
"Được, nếu muốn học với mợ, sau này nghỉ ngơi thì theo mợ luyện kiến thức cơ bản đi.”
“Cháu nhất định có thể làm được! "Tiểu Lệ đồng ý rất nhanh.
Giang Hồng Liên thấy con gái thích cô thì cũng không nói lời từ chối nữa, chỉ hỏi Thẩm Uyển ba lần nữa có làm chậm trễ chuyện của cô hay không, nghe cô nói sẽ không mới yên lòng.
“Uyển Uyển, vậy làm phiền em, chị cũng không mong con bé học giỏi, nhất thời con bé này nổi hứng, em dạy nó một hai ngày coi như xong, vẫn là chuyện của em quan trọng hơn.”
Thẩm Uyển trong lòng hiểu rõ, nghe vậy thì gật đầu, nhìn Tiểu Lệ có tư chất, để con bé đứng vững trước mặt mình, cô muốn xem tư chất của cô bé.
Giang Hồng Liên buổi tối giữ cô ở lại nhà ăn cơm, bởi vì có chuyện dạy Tiểu Lệ này nên cố ý đi cung tiêu xã mua thêm một túi đồ ăn trở về, làm một bàn lớn đồ ăn ngon cảm tạ cô.
Ăn cơm xong, nhân lúc trời vẫn còn chưa tối, Thẩm Uyển từ nhà chị gái cáo từ về nhà mình.