Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 280



 

----

 

Vừa rồi trước khi ra khỏi nhà, Thẩm Uyển mồ hôi đầm đìa nằm ở trong n.g.ự.c anh miễn cưỡng không muốn động đậy.

 

Có lẽ là vì ban ngày ban mặt lại công khai ôm nhau làm cho cô thẹn thùng, cho dù nóng cũng phải kéo chăn đắp lên người, cũng không la hét đổ mồ hôi, hôi hám gì đó.

 

Cuối cùng vẫn là Tô Yến Thành sợ cô đói, không nỡ buông ra cũng phải đứng dậy đi tắm trước, thay quần áo rồi cầm hộp cơm đi tới căn tin mua cơm trước.

 

Hôm nay anh trở về hơi muộn, lại ở trong phòng lăn lộn hơn nửa ngày, trạm công ty cung cấp thức ăn sớm đã thu dọn quán, hai người cũng chỉ có thể tiếp tục ăn ở căn tin.

 

Tô Yến Thành sau khi đi vào trước tiên đặt thức ăn đã gọi lên bàn, sau đó đi tới cửa phòng vệ sinh nhẹ nhàng gõ hai cái, nghe tiếng nước chảy vào bên trong ngừng thì anh mới mở miệng nhắc nhở cô: "Uyển Uyển, thức ăn gọi về rồi, ra ngoài ăn cơm sớm một chút."

 

Bên trong không có đáp lại, nhưng anh nói xong, tiếng nước lại ào ào vang lên, rất nhanh, Thẩm Uyển liền lau tóc đi ra.

 

Buổi tối không có ý định ra ngoài nữa, Thẩm Uyển mặc áo ngủ trên người, đi ra vội vàng, tóc cô còn chưa lau khô, vẫn còn nhỏ nước xuống.

 

Tô Yến Thành buông đũa xuống, đi về phía cô, kéo người đến bên cạnh bàn ngồi xuống nói: "Đi ăn cơm trước đi.”

 

Nói xong anh đón lấy khăn lông trong tay cô, động tác nhẹ nhàng ôm lấy tóc cô chậm rãi lau khô, không nhỏ giọt là được.

 

Thẩm Uyển quả thật cũng đói bụng, ngồi xuống uống vài ngụm canh trước, chờ anh cùng ngồi xuống, hai người bắt đầu ăn cơm.

 

Gần một tuần không gặp, không chỉ Tô Yến Thành rất nhớ cô, Thẩm Uyển cũng rất không quen với những ngày anh không ở bên cạnh.

 

Trước đây, khi mới kết hôn, hai người chia tay cũng không khó khăn như vậy, bây giờ trong ngôi nhà nhỏ chỉ có hai người họ, khi chỉ còn lại một mình cô, không thích ứng với bất cứ nơi nào.

 

Cho nên dù vừa rồi người này có hơi quá đáng, sau khi ăn cơm xong Tô Yến Thành lại tới ôm cô, Thẩm Uyển do dự, vẫn dựa vào trong lòng anh.

 

Quên đi, nể tình anh ở bên ngoài cực khổ nên cho phép anh làm càn một lần.

 

Kết quả là cô hiểu lầm ý, Tô Yến Thành chỉ là muốn kéo người vào trong n.g.ự.c ôm, lại không có động tác gì khác.

 

Thẩm Uyển dán gò má mình vào đôi vai hơi lạnh của anh để hạ nhiệt, may mà anh không nhìn thấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Anh đi mấy ngày nay em ở nhà thế nào rồi?"

 

Tô Yến Thành một tay phe phẩy quạt, nhẹ giọng hỏi.

 

Thẩm Uyển một tay khoác lên n.g.ự.c anh, cảm nhận được nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ trong lòng bàn tay, đáy lòng yên ổn kiên định.

 

"Rất tốt, ngày hôm sau anh đi chúng em liền bắt đầu biểu diễn, bận rộn mấy ngày nay cuối cùng mới có thể nghỉ ngơi một chút."

 

Nói xong cô nghĩ đến cái gì đó, lại ngẩng đầu hỏi:

 

"Đúng rồi, hai ngày tới em đều được nghỉ, anh vừa làm nhiệm vụ xong không có nghỉ phép sao?"

 

Tô Yến Thành lắc đầu nói: "Chỉ có nửa ngày hôm nay để nghỉ ngơi hồi phục, ngày mai không nghỉ ngơi, nhưng ngày mốt thứ bảy chắc là có thể nghỉ ngơi.

 

Lúc bộ đội bận rộn thì không được nghỉ ngày thứ bảy, Tô Yến Thành vừa làm nhiệm vụ trở về, trong đoàn còn chất đống một đống chuyện chờ anh xử lý, nếu không là bởi vì Thẩm Uyển ở nhà, buổi chiều hôm nay đoán chừng anh sẽ chạy tới đoàn bộ xử lý.

 

Thẩm Uyển có thể hiểu được, ôm người ngáp một cái nói:

 

"Vậy ngày mốt chúng ta có thể đi dạo phố một chút.”

 

"Được." Tô Yến Thành đồng ý, cằm anh dựa vào trán của cô còn nói:

 

"Nhưng ngày mai không bận, buổi trưa anh đem cơm mang về ăn với em."

 

Hai người ôm nhau hàn huyên vài câu, cho đến khi Tô Yến Thành phát hiện Thẩm Uyển mệt mỏi, mới xuống giường tắt đèn cùng nằm xuống ngủ.

 

Nửa đêm, ngoài cửa sổ vang lên tiếng mưa rơi tí tách, có hạt mưa theo cửa sổ mở một nửa bay vào.

 

Tô Yến Thành nghe thấy động tĩnh, liền đi đóng cửa sổ, anh không bật đèn, vừa mới mò mẫm về giường liền nghe thấy Thẩm Uyển mơ hồ hỏi anh:

 

"Bên ngoài trời mưa sao?"

 

Anh thấp giọng nói: "Ừ, trời mưa, anh dậy đóng cửa sổ, đ.á.n.h thức em à?"

 

Sau khi vén màn lên ngồi xuống, anh lại thuận tay buông màn xuống, nằm trở về một lần nữa ôm cô vào trong ngực.