Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 288



 

----

 

Trịnh Lệ hoài nghi nhìn hắn một cái, không rõ hắn muốn làm gì.

 

"Chuyện này không liên quan đến khảo hạch hôm nay."

 

Lúc này, Thẩm Uyển cũng đã nhận ra ông, nhưng không có ý định nhận nhau, lần nữa quay đầu nói với Trịnh Uyển Lệ:

 

"Phía sau còn có rất nhiều người đang xếp hàng. Hi vọng cô mau chóng hiểu rõ, nếu như không phù hợp với tiêu chuẩn khảo hạch, vậy thì đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa."

 

Ở nhà, Trịnh Uyển Lệ luôn được cưng chiều, đây là lần đầu tiên có người nói với cô như vậy, cô tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Uyển, nói:

 

"Cô dựa vào cái gì mà nói tôi không phù hợp?"

 

Thẩm Uyển cũng không muốn tiếp tục dây dưa với bọn họ nữa, cho dù cô đã nhận ra người đàn ông cùng con gái đến báo danh này là ba ruột của cô, cô gái trẻ tuổi này rất có thể là em gái cùng ba khác mẹ của cô.

 

Chuyện này có liên quan gì đến cô chứ.

 

Cả đời này, cô chỉ nhận một người ba là ba Thẩm, về phần người ba cặn bã năm đó bỏ vợ bỏ con, cô chỉ coi ông đã c.h.ế.t rồi, ở trước mặt cô cảm giác tồn tại rất ít.

 

"Phù hợp hay không phù hợp không phải là tôi nói, nếu như cô khăng khăng muốn báo danh thì cũng được thôi, điền vào tờ báo danh này, đi vào chờ khảo hạch cuối cùng là được."

 

Thẩm Uyển rút tờ báo danh ra đưa cho cô, cũng không có ý định quan tâm nữa.

 

Chu Văn Bác nhìn cô há miệng muốn nói cái gì đó, nhưng ngay trước mặt Trịnh Lệ cũng không tiện cùng cô nhận nhau, đành phải lôi kéo vợ con đi qua một bên điền đơn.

 

Mà từ đầu đến cuối cũng, Thẩm Uyển chỉ vừa ngẩng đầu liếc nhìn ông một cái, sau đó cũng không nói gì nhiều.

 

"Mẹ, làm sao bây giờ?"

 

Đừng nhìn thái độ vừa rồi của Trịnh Uyển Lệ rất kiêu ngạo, thực tế cô cũng rất sợ bị lộ tẩy trong đợt khảo hạch lát nữa.

 

Lúc này, Trịnh Lệ lại không để ý tới con gái mà híp mắt, hoài nghi nhìn chồng, hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Anh cứ nhìn cô gái kia làm gì?

 

Chu Văn Bác hoàn hồn, đôi mắt hoa đào hơi chớp, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt đã chứa đầy dịu dàng cùng ý cười bất đắc dĩ.

 

Ông nhìn vợ, lắc đầu nói:

 

"Còn không phải anh đang nghĩ đến chuyện của con gái sao.

 

A Lệ, hay là hôm nay quên đi. Vừa rồi cô gái kia nói gì em cũng nghe thấy rồi, anh thấy nên để con gái luyện tập ở đội tuyên truyền trong nhà máy một năm, chờ sang năm có cơ hội lại thi đoàn văn công đi."

 

Trịnh Lệ còn chưa nói gì, Trịnh Uyển Lệ đã không vui nói trước:

 

"Không được, con muốn thi đoàn văn công, con mặc kệ, ba mẹ mau nghĩ biện pháp cho con, con nhất định phải vào đoàn văn công, nếu không con sẽ đi tố cáo với ông ngoại!"

 

"Còn có nữ binh vừa rồi, thái độ của cô ta là thế nào hả?"

 

Trịnh Uyển Lệ cũng không biết vì sao bản thân lại ghét Thẩm Uyển như vậy, nhưng khi nhìn cô ta, cảm xúc trở nên mâu thuẫn, liền chán ghét.

 

"Uyển Uyển, con đừng làm loạn, mẹ cảm thấy ba con nói cũng đúng, trước đây con chưa từng học khiêu vũ, lỡ như lát nữa vào khảo hạch bị lộ tẩy, trong vòng ba năm sẽ không thể thi, ngược lại sẽ chậm trễ."

 

Trịnh Lệ hiếm khi đồng ý với Chu Văn Bác, nhưng không biết vì sao, trong lòng cô cũng có vài phần không thích nữ binh kia.

 

Thẩm Uyển sau đó không còn quan tâm đến một nhà ba người nữa, đối với cô mà nói, ở đây gặp phải người ba cặn bã cũng không phải ngoài ý muốn.

 

Cho tới bây giờ, Lý Lệ Hoa chưa từng giấu được cô bất cứ tin tức gì có liên quan đến ba ruột, cô đã sớm biết quê nhà của Chu Văn Bác là Tương Thành.

 

Thậm chí cô còn biết, lúc trước Chu Văn Bác theo đuổi Lý Lệ Hoa, dụ dỗ bà kết hôn với ông mà không thông qua sự đồng ý của ba mẹ là vì muốn thông qua khoa Quan của ông ngoại để lên đại học, sau đó bị ông ngoại phát hiện, ông vẫn chưa từ bỏ ý định, dỗ dành Lý Lệ Hoa sinh cô.

 

Sau vài năm cẩn thận dỗ dành, lúc gặp lại vẫn thấy hai người ông ngoại bà ngoại tỏ ra độc ác, thậm chí ngay cả cháu gái ruột thịt cũng không thừa nhận.

 

Ông ta liền thông đồng với một cô gái có gia đình khá giả một lần nữa, hoàn toàn bỏ lại Lý Lệ Hoa và cô để về quê phát triển.