----
Màn biểu diễn của đoàn văn công không cần phải nói. Vì hội diễn cuối năm, mọi người cùng nhau cố gắng chuẩn bị hơn hai tháng.
Các loại tiểu phẩm tướng thanh hài hước vui mừng, kịch nói và đội ca hát hợp xướng với đơn ca, đội múa biểu diễn tinh xảo tuyệt luân luân phiên lên sân khấu. Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay nhiệt liệt không ngừng vang lên và tiếng cười vui vẻ của mọi người chính là khẳng định lớn nhất đối với biểu diễn.
Các học sinh tiểu học sắm vai các đứa trẻ anh dũng vừa lên sân khấu cũng nhận được lời khen ngợi của mọi người. Sau lần biểu diễn này, các chị dâu vốn còn đang quan sát cũng nảy sinh ý tưởng đưa con tới luyện tập.
Buổi biểu diễn tiếp tục cho đến hơn 9 giờ gần 10 giờ tối mới kết thúc. Tất cả mọi người vẫn còn chưa đã thèm, họ đắm chìm trong màn biểu diễn đặc sắc của đoàn văn công, đều không ý thức được thời gian trôi qua nhanh như vậy.
Tô Yến Thành xem biểu diễn xong đi từ cửa trước đến cửa sau của hội trường, chờ Thẩm Uyển đi ra thì cầm đèn pin nắm tay cô cùng nhau trở về ngôi nhà nhỏ của mình.
Mới từ trong hội trường ấm áp đi ra, bên ngoài gió lạnh gào thét, mặt đất vừa trơn vừa khó đi, bốn phía tối tăm, chỉ có đèn pin trong tay Tô Yến Thành mở ra một chùm sáng, chiếu rọi con đường phía trước hai người.
Về đến nhà, Thẩm Uyển cởi khăn quàng cổ, chủ động nhào vào Tô Yến Thành mới vừa cởi áo khoác quân đội ra, cười ngẩng đầu nói với anh:
"Năm mới vui vẻ!"
Tô Yến Thành một tay vững vàng ôm lấy cô, hơi cúi đầu, đôi môi mỏng lạnh lẽo in lên môi cô, mỉm cười đáp:
"Uyển Uyển, năm mới vui vẻ!"
Năm sau hai vợ chồng có hai ngày để nghỉ ngơi thật tốt, sau đó ai nấy lại vùi đầu vào một năm bận rộn mới.
Đầu xuân đường núi đông cứng vừa mới tan ra, đoàn văn công lại bắt đầu tổ chức đến các liên đội biểu diễn an ủi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bôn ba gần nửa tháng, đường xá mệt nhọc thêm bị đông lạnh, cuối cùng cơ thể Thẩm Uyển không chịu nổi, sau khi kết thúc buổi biểu diễn cuối cùng liền bắt đầu không thoải mái.
Ban đầu là choáng váng đầu không có sức với nghẹt mũi, sau đó lại bắt đầu không có khẩu vị buồn nôn khó chịu.
Ban đầu cô tưởng ở bên ngoài chạy nhiều cơ thể bị cảm lạnh, không nghiêm trọng đến mức phải uống t.h.u.ố.c nên không xin nghỉ.
Ai ngờ buổi tối hôm đó liền sốt cao. Nửa đêm Tô Yến Thành bị nhiệt độ nóng bỏng trên người cô đ.á.n.h thức, ôm cô hoảng hốt trong tích tắc rồi lập tức phản ứng kịp bắt đầu đ.á.n.h thức cô, lại xoay người xuống giường tìm kiếm những loại t.h.u.ố.c hạ sốt nhiệt kế trong hòm t.h.u.ố.c trong nhà.
Thẩm Uyển sốt mơ mơ màng màng bị anh gọi dậy uống thuốc. Sau khi uống t.h.u.ố.c xong, mắt cũng chưa mở ra đã rơi vào mê man.
Sau nửa đêm Tô Yến Thành không dám chợp mắt, luôn canh giữ cho đến khi cô hạ sốt, tới gần sáng mới nhắm mắt lại trong chốc lát.
Sáu giờ tiếng gọi rời giường vừa vang lên, Tô Yến Thành lại mở mắt, động tác đầu tiên chính là đưa tay thử nhiệt độ trên trán Thẩm Uyển, cảm thấy bình thường mới yên lòng.
Tuy rằng đã hạ sốt, nhưng sợ mình không ở nhà, cô lại sốt nên Tô Yến Thành mặc quần áo t.ử tế ra ngoài đi phòng y tế lấy t.h.u.ố.c cho cô trước, sau đó lại đi xin nghỉ cho hai người, xoay người lại không yên lòng trở về nhà.
Tối hôm qua Thẩm Uyển uống t.h.u.ố.c xong thì được anh ôm vào trong chăn quấn cho đổ mồ hôi. Buổi sáng sau khi tỉnh dậy, chính cô không nhớ rõ chuyện phát sốt tối hôm qua, chỉ cảm thấy trên người dính dính khó chịu.
Cô mới vừa mở mắt, Tô Yến Thành canh giữ ở bên giường đã nhìn thấy, cúi người nhẹ giọng gọi cô,
"Uyển Uyển, em tỉnh rồi à? Dậy ăn chút gì đi, lát nữa lại uống thuốc."
Nghe được giọng nói của anh, Thẩm Uyển mở mắt ra mới phát hiện bên ngoài trời đã sáng, người cô cũng vô cùng yếu ớt.