----
Ưm một tiếng, Thẩm Uyển mượn sức từ Tô Yến Thành xoay người ngồi dậy. Anh lập tức vươn cánh tay dài lấy áo khoác dày ở cuối giường khoác lên vai cô, không cho cô chịu thêm chút lạnh nào nữa.
Vốn Tô Yến Thành muốn đi lấy cháo ấm trong nồi cho cô ngồi ăn nhưng Thẩm Uyển khăng khăng muốn xuống giường rửa mặt, đ.á.n.h răng rửa mặt xong mới trở lại ngồi ăn.
Có lẽ là vừa hạ sốt xong, Thẩm Uyển không có sức lực nhưng khẩu vị tốt hơn không ít. Ăn hơn nửa bát cháo, một quả trứng gà, lại đợi hơn mười phút sau thì uống t.h.u.ố.c với nước ấm mà anh đã pha trước, lại bị Tô Yến Thành ép nằm xuống.
Hôm nay Tô Yến Thành cố ý xin nghỉ một ngày ở nhà chăm cô, mãi cho đến giữa trưa sau khi xác định cô sẽ không bị sốt nữa mới pha cho cô một chậu nước nóng để cho cô lau người.
Thuốc kê còn phải tiếp tục uống, tuy rằng Tô Yến Thành vẫn rất lo lắng nhưng Thẩm Uyển lại cảm thấy sau khi lần phát sốt này khỏi thì thân thể lập tức trở nên khoan khoái, cảm giác tốt hơn so với lần cảm lạnh cảm mạo đầu óc choáng váng trước kia nhiều.
Ngày hôm sau Thẩm Uyển thấy mình đã khỏe hơn, có thể đến đoàn văn công.
Tô Yến Thành lại không cho, để cô ở nhà nghỉ ngơi một ngày, xác nhận hoàn toàn khỏe mới thả cô ra ngoài.
Lần này cô đột nhiên sinh bệnh cũng để lại chút ám ảnh cho Tô Yến Thành, sau đó nhiều lần nửa đêm giật mình tỉnh giấc đều phải sờ nhiệt độ trên người cô, xác nhận bình thường mới có thể an tâm ngủ thiếp đi.
Cũng may sau đầu xuân không lâu Tương Thành dần dần ấm lên. Thẩm Uyển lại quanh năm ở đoàn văn công tập luyện múa, tố chất thân thể không tệ nên từ sau lần đó thì ngay cả cảm nhẹ cũng không có, Tô Yến Thành cũng dần bớt lo lắng.
Thời tiết càng ngày càng ấm áp, mồng một tháng năm đoàn văn công lại tổ chức một buổi biểu diễn lớn. Sau lần biểu diễn này, các chị dâu trong viện mang theo con cái đến đăng ký lớp học lại nhiều hơn rất nhiều.
Cộng thêm con số tăng lên vào cuối năm, hiện tại trong lớp học sinh nhỏ của đoàn văn công đã có hai mươi tám đứa trẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mỗi lần đoàn trưởng Lưu nhìn thấy những đứa trẻ đang chăm chỉ luyện tập này đều hài lòng và mong đợi như nhìn thấy tương lai tươi sáng của đoàn văn công.
Nhưng phải đợi đến khi những đứa trẻ này lớn lên thì vẫn còn sớm, gần đây trong đoàn lại có mấy nam binh nữ binh đã đến tuổi, chuẩn bị xuất ngũ trở về để kết hôn.
Sau ngày mồng một tháng năm, đoàn lại bắt đầu tuyển thêm thành viên mới.
Nhưng chuyện này không liên quan đến Thẩm Uyển. Chuyện cô phải lo không phải việc này mà là Trương Tú lại giao cho cô nhiệm vụ mới, bảo cô chuẩn bị múa solo cá nhân trong hội diễn Trung thu.
Kể ra thì cô khá nghi hoặc. Hiện giờ cách Trung thu còn những ba bốn tháng, hội diễn Trung thu lại được sắp xếp sớm như thế.
Trương Tú thần bí nói cho cô biết lần này rất khác, bảo cô chuẩn bị cho tốt, tương lai nói không chừng sẽ có một cơ hội lớn đang chờ cô.
Thẩm Uyển không đoán được đó là cơ hội lớn gì nhưng cũng không cản trở cô phải hoàn thành tốt nhiệm vụ mà cô giáo giao phó.
Từ sau khi rời khỏi đoàn văn công Bắc Thành, đã rất lâu rồi cô không có sân khấu solo, lần này cô chuẩn bị thử cải biên một vở kịch thích hợp với mình nhất.
Cả tháng năm, Thẩm Uyển đều đang chuẩn bị cho việc cải biên kịch múa. Về phần cơ hội lớn mà Trương Tú nói không rõ đầu cua tai nheo đã sớm bị cô vứt ra sau đầu.
Thật ra Trương Tú không hề lừa Thẩm Uyển. Khoảng thời gian trước có biên kịch của một xưởng sản xuất phim điện ảnh nhờ người tìm đến bà, nói là đã xem bộ phim tài liệu kịch múa trước đó của Thẩm Uyển, muốn mời cô đi thử vai.
Trương Tú biết xưởng sản xuất phim này, danh tiếng lớn, con đường đi cũng chính đáng. Nếu Thẩm Uyển muốn đi con đường đó thì đây chính là cơ hội tốt nhất đối với cô.