Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 315



----

 

Hai người cùng ngồi xuống giường, tay Thẩm Uyển bị anh nắm trong lòng bàn tay, chỉ chốc lát sau liền nóng lên.

 

Tô Yến Thành ôm cô dựa vào đầu giường, chuyển tầm mắt, cũng nhìn về phía bầu trời mù mịt ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói với Thẩm Uyển.

 

"Hôm nay đi họp, chính ủy cho bọn anh xem báo cáo dự báo thời tiết liên quan, vài ngày tới có thể sẽ có mưa to, đến lúc đó có thể anh sẽ rời khỏi bộ đội."

 

Anh không nói rõ ràng, nhưng Thẩm Uyển lại hiểu rõ.

 

Tương Thành bên này nhiều núi, phần lớn thôn trang đều được xây dựa vào núi. Nếu như có mấy ngày mưa to liên tục không ngừng, rất có thể sẽ dẫn đến lũ quét hoặc sạt lở đất, đến lúc đó nếu các thôn dân không thể kịp thời rút lui thì sẽ rất nguy hiểm.

 

Mùa hè năm ngoái Tương Thành cũng đổ vài trận mưa không nhỏ, Tô Yến Thành cũng nhận được lệnh của bộ đội chuẩn bị dự phòng lũ quét rút lui sơ tán thôn dân, cũng may mưa tạnh kịp thời, không tạo thành ảnh hưởng gì.

 

Nhưng năm nay ông trời không chiều lòng người, trời vừa vào hè đã mưa liên tục.

 

Một khoảng thời gian trong tương lai, khi mưa chuyển lớn, quân đội đương nhiên cũng sẽ bắt đầu sẵn sàng đón địch, canh phòng nghiêm ngặt sợ xuất hiện nguy hiểm lớn gì.

 

Trán Thẩm Uyển cọ vào gáy anh, càng thêm ghét trời mưa, chỉ hy vọng trời mau tạnh.

 

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, đêm hôm đó mưa dần to hơn, một đêm trôi qua, những chỗ trũng thấp trong khe núi đều tích tụ nước.

 

Ngẩng đầu nhìn trời vẫn âm u như cũ, vẫn có vẻ mưa gió sắp đến.

 

Lãnh đạo nơi đóng quân họp khẩn cấp, Tô Yến Thành nhanh chóng nhận được nhiệm vụ, phải mau chóng tổ chức sơ tán các thôn dân ở địa thế bất lợi của thôn trang.

 

"Thông báo đi, mọi người tập hợp trong vòng mười phút!"

 

Tô Yến Thành nói với phó đoàn dưới trướng một tiếng, bước nhanh rời đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc này Thẩm Uyển ở nhà mới rời giường không bao lâu, cô thu dọn xong vừa muốn ra cửa liền thấy Tô Yến Thành quay lại, vẻ mặt lạnh lùng mở cửa đi vào.

 

"Uyển Uyển, anh lập tức phải đi chấp hành nhiệm vụ.

 

Mấy ngày nay em ở nhà chăm sóc tốt bản thân, ra ngoài nhớ mang theo ô và áo khoác, chờ anh trở về."

 

Tô Yến Thành bước nhanh đến bên cạnh cô, dặn dò xong dùng sức ôm cô một cái.

 

Thẩm Uyển phản ứng lại, ôm lấy cổ anh, nhanh chóng ngửa đầu hôn lên khóe môi anh một cái, che đi sự lo lắng trong đáy mắt nhìn anh cười nói: "Được, anh cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân đấy."

 

Không kịp nói những lời khác, Tô Yến Thành buông tay ra, cuối cùng nhìn cô một cái rồi xoay người lần nữa vội vã rời đi.

 

Anh đi rồi, Thẩm Uyển đứng ở phòng khách ngây người một hồi, yên lặng trở về phòng lấy thêm một cái áo khoác lại cầm ô mới mở cửa đi ra ngoài.

 

Lúc gập người đóng cửa, đúng lúc Tiền Tuệ bên cạnh cũng đẩy cửa đi ra, có vẻ cũng đang chuẩn bị ra ngoài.

 

Tiền Tuệ ngẩng đầu nhìn thấy cô, đặt ô dựa vào tường, vừa đưa tay đến cửa khóa lại vừa chào hỏi cô: "Uyển Uyển, chào buổi sáng.”

 

Trên người cô ấy mặc quần áo rộng thùng thình, áo khoác và một cái áo len mỏng hở cổ. Bây giờ Tiền Tuệ đã m.a.n.g t.h.a.i hơn bốn tháng, bụng hơi lộ ra, quần áo che đi cũng không nhìn ra cái gì.

 

Thẩm Uyển khóa kỹ cửa đi về phía cô ấy, cười trả lời: "Chào buổi sáng.”

 

Nói xong nhìn giày mưa trên chân cô ấy liền thuận miệng nhắc nhở một câu: "Hôm nay có lẽ còn mưa đấy, cô đi đường phải chú ý."

 

Tiền Tuệ hơi cúi người cầm ô cùng cô xuống lầu, cười nói: "Tôi biết, buổi sáng lúc lão Cố ra ngoài đã dặn dò tôi rất nhiều lần rồi."

 

Cô ấy và người chồng doanh trưởng Cố đã kết hôn nhiều năm mà chưa sinh con. Đây là đứa con đầu lòng của bọn họ, mỗi ngày Tiền Tuệ đều vô cùng cẩn thận chăm sóc bản thân, chồng cũng rất coi trọng sức khỏe của cô ấy, mỗi ngày không ngại phiền phức quan tâm cô ấy.

 

Sau khi ra khỏi viện dành cho gia quyến hai người mới tách ra. Đoàn văn công xây ở bên ngoài tòa nhà trung tâm bộ đội, cách nơi này một khoảng, trường tiểu học bộ đội ở gần viện gia quyến nên mỗi ngày Tiền Tuệ đi làm đều rất thuận tiện.