----
Cả ngày hôm nay trời bên ngoài không có dấu hiệu chuyển tạnh ráo, cũng may mưa vẫn không lớn, tâm trạng Thẩm Uyển tốt xấu gì cũng khá thả lỏng.
…
Buổi tối đầu tiên sau khi Tô Yến Thành rời đi, nửa đêm Thẩm Uyển bị một tiếng sấm đột nhiên đ.á.n.h thức. Tỉnh dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, trong bầu trời đêm đen kịt, trong tầng mây thỉnh thoảng hiện lên từng tia chớp dữ tợn, đồng thời kèm theo từng trận sấm.
Không bao lâu sau, một trận mưa dày đặc rơi xuống kèm theo từng đợt cuồng phong bắt đầu đập vào cửa sổ thủy tinh, phát ra âm thanh ầm ầm.
Sau nửa đêm, Thẩm Uyển nghe tiếng mưa rơi, nghĩ đến Tô Yến Thành đang ở bên ngoài sơ tán thôn dân, lo lắng trong lòng dần dần bị phóng đại, hồi lâu cũng không thể ngủ tiếp.
Ngày hôm sau khi cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, bên ngoài trời vẫn còn mưa nhỏ. Thường ngày khoảng bảy giờ trời đã sáng rực, hôm nay vẫn đen kịt một mảnh.
Cô đứng trước cửa sổ nhìn về phía núi rừng xếp chồng lên nhau một lúc mới chậm rãi thay quần áo, đi rửa mặt chuẩn bị ra ngoài.
Thời gian Thẩm Uyển ra ngoài không chênh so với ngày hôm qua là bao, lại ở cửa đụng phải Tiền Tuệ cũng vừa mới đi ra khỏi nhà.
Sắc mặt của cô ấy kém hơn hôm qua một chút, hình như là tối hôm qua cũng ngủ không ngon.
Tiền Tuệ nhìn thấy cô, ánh mắt sáng lên, không để ý khóa cửa mà chủ động đi về phía cô hai bước mới hỏi:
"Uyển Uyển, có phải đoàn trưởng Tô nhà cô cũng đi làm nhiệm vụ rồi không?"
Thẩm Uyển quay đầu nhìn cô ấy, Tiền Tuệ không đợi được liền nói tiếp:
"Tối hôm qua lão Cố nhà tôi không về, chỉ nhờ người nói cho tôi biết là đi làm nhiệm vụ. Có phải có liên quan đến mấy ngày nay trời mưa không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô ấy ở bên này lâu hơn Thẩm Uyển, mấy ngày nay mưa liên miên không ngừng cũng khiến trong lòng cô ấy có vài phần suy đoán.
Chỉ là trận mưa to tối hôm qua đã làm cô ấy kinh ngạc, cô ấy lại đang mang thai, khó tránh khỏi miên man suy nghĩ.
“Ừ, nhiệm vụ cụ thể là gì thì tôi cũng không rõ lắm." Thẩm Uyển không phủ nhận, gật đầu nói với cô ấy.
Nghĩ đến Tiền Tuệ là phụ nữ có thai, Thẩm Uyển liền chậm lại, trấn an cô ấy vài câu:
"Nhưng chúng ta đừng quá lo lắng. Chờ mưa tạnh, bọn họ sẽ nhanh chóng trở về. Cô ở nhà cũng phải chăm sóc tốt thân thể của mình, bây giờ cô đang có mang đấy."
Bản thân Tiền Tuệ cũng hiểu rõ chuyện này, nhưng khi cô ấy ở nhà một mình, nghe bên ngoài mưa to gió lớn, nhớ đến doanh trưởng Cố liền không nhịn được suy nghĩ nhiều.
Hiện tại có Thẩm Uyển an ủi cô ấy, tuy rằng trong lòng Tiền Tuệ vẫn không ngừng lo lắng nhưng cũng dễ chịu hơn một chút.
Buổi chiều sau khi kết thúc buổi tập luyện trong đoàn, rất nhiều thành viên của đoàn văn công đều chuẩn bị gọi cơm mang về ký túc xá ăn. Gần đây trời cứ mưa mãi, vẫn nên tranh thủ lúc này không có mưa trở về, để tránh lát nữa mưa thì sẽ càng bất tiện.
Trước khi rời đi đám Triệu Lan Lan cũng nhắc nhở Thẩm Uyển một câu, bảo cô nhanh trở về nhà, cảm giác trời sắp đổ mưa to rồi.
Thẩm Uyển đáp một tiếng, thay quần áo xong thì cầm hộp cơm đến căn tin mua cơm, cũng chuẩn bị mang về nhà ăn.
Chỉ là vận may của cô không tốt lắm, vừa mới đến căn tin xếp hàng gọi cơm xong đi ra thì bên ngoài lại đổ mưa, đồng thời còn kèm theo từng đợt gió đông nam. Cô một tay cầm hộp cơm, tay kia cầm ô cũng không ổn định, chờ đi về đến nhà quần áo đều đã ướt một nửa.
Sau khi đi vào trong nhà, cô dứt khoát mặc kệ cái ô, bước nhanh vào hành lang. Lúc lên lầu còn có thể nghe thấy bác gái hàng xóm ở bên kia hành lang phàn nàn trời mưa, giặt tã vẫn không khô được, cháu trai bà sắp hết tã rồi.
Thẩm Uyển xoay người đi về phía nhà mình. Lúc đi ngang qua phòng bên cạnh, tầm mắt đảo qua mấy dấu chân ướt trên mặt đất trước cửa nhà Tiền Tuệ, còn có giày mưa đặt trên giá giày ở cửa thì yên tâm mở cửa vào nhà. Cô đặt hộp cơm lên bàn ăn trước, đi đến phòng vệ sinh tắm nước nóng rồi thay quần áo ướt.
Chờ cô thu dọn xong lại ngồi xuống ăn cơm thì hộp cơm vừa đặt trên bàn đã hơi lạnh đi rồi.