Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 317



----

 

Gần đây trời mưa dầm nhiều, rất ảnh hưởng đến tâm trạng. Hôm nay cô cũng không có khẩu vị gì, tùy tiện ăn một ít liền vào phòng.

 

Nằm ở trên giường, cô lại nhớ tới Tô Yến Thành còn đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài. Buổi sáng lúc an ủi Tiền Tuệ nói rất êm tai, nhưng thực tế trong lòng cô cũng vẫn rất lo lắng cho anh.

 

Hôm nay ở trong đoàn nghe những nữ binh kia nói, núi phía sau bộ đội đã sụp một mảng, may mà bên kia còn chưa bắt đầu xây dựng nên không có tổn thất gì.

 

Tối hôm qua mưa lớn như vậy, không biết tình huống của bọn họ trong núi thế nào.

 

Có lẽ ông trời còn chưa vô tình đến vậy, sáng sớm hôm sau, cơn mưa liên tục mấy ngày xem như đã ngừng lại.

 

Buổi sáng còn có mặt trời chiếu sáng một lát, mặc dù sau đó lại bị mây che khuất nhưng trên bầu trời đã không còn mảng lớn mây đen, chắc hẳn rất nhanh sẽ hoàn toàn quang đãng.

 



 

Tô Yến Thành trở về vào buổi chiều ngày thứ sáu sau khi anh rời đi. Lúc ấy Thẩm Uyển đang ở nhà, nghe được tiếng gõ cửa còn tưởng là hàng xóm bên cạnh, không ngờ mở cửa lại thấy được vẻ mặt tiều tụy của Tô Yến Thành.

 

Trên người anh còn mặc áo mưa, cánh tay và chân đầy bùn cát bẩn thỉu, mũ đội trên đầu đã sớm ướt đẫm, vừa gỡ xuống là có thể nhìn thấy trong mũ cũng có bùn cát.

 

Trên mặt râu ria lổm chổm, lúc nhìn cô mặc dù trên mặt mang theo nụ cười nhu hòa nhưng lại không che giấu được vẻ mệt mỏi.

 

"Uyển Uyển, anh về rồi đây." Tô Yến Thành nhếch môi cười với cô, còn muốn cởi giày và áo mưa ở cửa rồi đi vào.

 

Thẩm Uyển lại kéo anh vào, "Không sao, anh mau vào đi.”

 

Tay cô chạm vào bàn tay to của anh mới phát hiện, ngón tay anh sớm đã bị nước làm nhăn lại, mu hai bàn tay còn có rất nhiều vết thương nhỏ trắng bệch, vừa nhìn đã biết là sau khi bị thương không được xử lý, chỉ vài ngày đã có dấu hiệu bị nhiễm trùng.

 

Thẩm Uyển thấy anh trở về, vốn rất vui mừng có rất nhiều lời muốn nói, thấy vậy chỉ có thể nhanh chóng đưa người đến phòng vệ sinh, trước tiên để anh tắm rửa rồi nói sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Về phần vết thương trên tay đã ngâm nước nhiều ngày như vậy không sợ tắm rửa. Anh sửa soạn xong thì mình mới có thể nhanh chóng xem trên người anh còn vết thương nào khác hay không rồi nhanh chóng cùng nhau xử lý.

 

Lúc này bộ đội không cung cấp nước nóng, Thẩm Uyển đem hai bình nước nóng rót đầy đưa cho anh, còn mình thì đi vào bếp đun một nồi nước lớn, sau đó lại đi vào phòng ngủ lấy quần áo tìm t.h.u.ố.c cho anh.

 

Chờ Tô Yến Thành thu dọn xong đi ra, Thẩm Uyển lại dắt anh vào phòng ngủ, bảo anh cởi quần áo ra nhìn kỹ trên người còn chỗ nào bị thương không.

 

Nhìn thấy tay chân anh sắp bị nước làm nát, đáy mắt Thẩm Uyển tràn đầy vẻ đau lòng, cũng may không nhìn thấy vết thương nào khác trên người anh.

 

Toàn bộ quá trình Tô Yến Thành đều để cho cô sắp xếp. Đến khi Thẩm Uyển bôi t.h.u.ố.c lên vết thương nhỏ trên tay anh, anh mới ôm lấy cô, khàn khàn mở miệng nói:

 

"Uyển Uyển, ngủ với anh một lát đi."

 

Hai ba ngày vừa mới bắt đầu đi ra ngoài, Tô Yến Thành gần như không được chợp mắt. Sau đó tất cả thôn dân ở khu vực nguy hiểm đều đội mưa dời đi, mưa dần ngừng, mọi người cực kỳ mệt mỏi mới dám bớt chút thời gian nghỉ ngơi một lát.

 

Trong sáu ngày qua, anh không được ngủ trọn một giấc, toàn bộ thời gian ngủ có thể còn chưa đến tám tiếng.

 

Cho nên lúc này về đến nhà, một lần nữa ôm lấy vợ, ngửi mùi thơm quen thuộc và dễ ngửi trên người cô, Tô Yến Thành chỉ trong chốc lát đã rơi vào trong giấc ngủ say.

 

Anh ngủ đến hơn bốn giờ chiều mới tỉnh dậy, khi tỉnh dậy phát hiện người trong n.g.ự.c đã biến mất.

 

Sau khi ngồi dậy, Tô Yến Thành lại ngửi thấy mùi canh gà như có như không bay trong phòng, mở cửa phòng ngủ thì mùi này lại càng rõ hơn.

 

Anh đứng ở cửa phòng ngủ nhìn chung quanh trong phòng. Mùi thơm từ phòng bếp truyền ra, trong nhà yên tĩnh, chỉ có cửa trên hành lang có tiếng nói truyền vào.

 

Không bao lâu sau, Thẩm Uyển tươi cười mở cửa đi vào, giương mắt lên liền thấy anh đã dậy thì nhất thời lại cong môi.

 

"Anh tỉnh ngủ rồi, có đói không? Em đã hầm canh gà năm sáu tiếng rồi đấy, anh chưa ăn cơm trưa, mau tới đây ăn một chén canh gà lót dạ trước đã."