----
Mặt mày Tô Yến Thành giãn ra, tới gần cô sau đó nói: "Để anh tự mình làm, vừa rồi em nói chuyện với ai ở bên ngoài thế?"
Thẩm Uyển đi theo anh vào phòng bếp, nhìn anh mở nắp nồi đất ra mới nói: "Là đồng chí Tiền Tuệ hàng xóm, con gà này là cô ấy mua giúp em, cách nấu canh gà cũng là cô ấy dạy em."
Sau khi mở nắp ra, chỉ thấy canh gà trong nồi đất có màu vàng nhạt, phía trên có một lớp váng mỡ nhạt nổi lên, mùi thơm xông vào mũi khiến người ta ngửi thấy liền thèm ăn.
Trong nồi này không riêng gì gà hầm canh là cô tìm Tiền Tuệ mua, ngay cả gói nguyên liệu hầm canh kia cũng là Tiền Tuệ tặng cô.
Bởi vì sau khi m.a.n.g t.h.a.i cần bổ sung dinh dưỡng, cô ấy đặc biệt đặt gà và trứng gà ở nhà dân làng gần bộ đội, cách một thời gian sẽ đem tới một lần.
Hôm nay Tô Yến Thành làm nhiệm vụ trở về, Thẩm Uyển muốn bồi bổ thân thể cho anh nên cố ý đi tìm Tiền Tuệ Quân mua một con gà, sau khi cầm về liền trực tiếp hầm, mãi cho đến khi anh tỉnh lại.
Thịt gà trong nồi đã được hầm đến nhừ xương từ lâu. Thẩm Uyển lại cầm hành lá đã thái sẵn trên thớt rắc một ít xuống cho thêm tươi, nhưng nồi canh gà này vốn đã rất tươi rồi.
Nói là bồi bổ thân thể cho anh, nhưng Tô Yến Thành cũng không ăn một mình, cầm hai cái bát, múc canh gà cùng bưng ra ngoài ăn với Thẩm Uyển.
Mấy ngày nay Tô Yến Thành ở bên ngoài quả thật không ăn cơm đàng hoàng, hơn nữa chỉ ngủ mấy tiếng, trực tiếp bỏ lỡ cơm trưa, quả thật có chút đói bụng. Anh uống vài ngụm canh gà rồi cười khen ngợi:
"Ngon lắm, tay nghề nấu nướng của Uyển Uyển đã tiến bộ hơn nhiều rồi."
"Vậy anh ăn nhiều một chút." Vừa rồi ôm eo anh ngủ, cảm giác anh đã gầy đi rất nhiều.
Tô Yến Thành nở nụ cười, chờ ăn xong một chén canh gà mới chậm rãi chọn kinh nghiệm có thể nói mấy ngày nay kể cho cô một ít.
Ban đầu khi họ nhận được nhiệm vụ ra ngoài sơ tán, mưa trong núi vẫn chưa lớn lắm. Sau khi sơ tán mấy thôn trang có địa thế nguy hiểm, mưa trên núi càng tích tụ càng nhiều, tình hình càng ngày càng khó khống chế. Sau khi núi sụp, cuối cùng còn dẫn đến đất đá trôi, cuốn trôi vài thôn trang dưới chân núi.
Cũng may dân làng ở mấy nơi bị thiên tai phần lớn đã được tổ chức di dời ra ngoài từ sớm, không tạo thành thương vong nghiêm trọng nào. Chỉ có mấy thôn dân trông coi gia súc trong thôn sống c.h.ế.t không muốn rời đi bị đất đá cuốn trôi nhà cửa chôn vùi, là các chiến sĩ mạo hiểm tính mạng mới cứu trở về được.
Sau khi mưa tạnh, họ cũng bận rộn sửa chữa khẩn cấp để cứu vãn thiệt hại cho dân làng ở những nơi bị thiên tai, bận cho đến tận bây giờ mới trở về.
Tuy rằng anh cố gắng nói giảm nói tránh sự việc nhưng Thẩm Uyển vẫn có thể nghe ra nguy hiểm từ chuyện này, trong lòng nghĩ lại mà sợ.
Trong lòng nghĩ thế, cô liền nhào vào trong n.g.ự.c anh ôm chặt lấy thắt lưng anh, đầu vùi ở n.g.ự.c anh, bên tai nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh mới dần dần có cảm giác an tâm.
Tô Yến Thành ngừng nói, vươn tay ôm chặt cô, tay kia nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, đôi môi ấm áp hôn bên tai cô, dịu dàng nói:
"Anh đã trở về rồi. Uyển Uyển, đừng lo lắng, đã không sao rồi."
Thẩm Uyển ngẩng đầu, đôi mắt ướt át nhìn anh không chớp mắt, đáy mắt cũng chan chứa hình ảnh phản chiếu của anh.
Tình ý lộ ra trong ánh mắt trong suốt khiến Tô Yến Thành nghẹn thở, không kiềm chế được cúi đầu hôn lên môi cô. Thẩm Uyển ôm chặt lấy thắt lưng anh, cho anh sự dung túng vô hạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
…
Hai ngày sau khi đám Tô Yến Thành trở về, chiều hôm đó trước cửa bộ đội đột nhiên xuất hiện hai ông lão kéo xe đẩy.
Nhìn cách ăn mặc thì chính là thôn dân gần đó, trên xe đẩy chính là hai con heo mập đã g.i.ế.c xong.
Chiến sĩ canh gác ở cửa ngăn bọn họ lại. Hai ông lão dùng giọng địa phương nói với anh ta nửa ngày, chiến sĩ mới nghe rõ hai ông lão này đặc biệt đến cảm ơn quân giải phóng.
Còn về hai con heo mập trên xe thì là do thôn của ông ta đưa tới cho quân giải phóng ăn.
Chiến sĩ khó xử nói cho ông ta biết quân đội sẽ không âm thầm thu đồ của dân làng, nói anh ta đã nhận ý tốt của họ, bảo họ kéo lợn về.
Một ông lão trong đó nghe xong không vui, kéo cánh tay chiến sĩ nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể với anh ta một phen. Nếu không phải quân giải phóng cứu mạng ông ta thì ông ta đã sớm bị chôn vùi trong bùn nghẹn c.h.ế.t rồi, đám heo này anh ta nhất định phải nhận lấy, không nhận thì ông ta sẽ ăn vạ ở cửa không đi vân vân.
Một ông lão khác tự xưng là trưởng thôn gãi gáy rồi cũng đ.á.n.h bài tình cảm với chiến sĩ. Nói bọn họ một đường kéo lợn tới thật không dễ dàng, nói bọn họ tay chân già cả không kéo nổi nữa, bảo anh ta nhận lấy lợn đi.
Chiến sĩ làm sao chống đỡ được, bị bọn họ quấn lấy không có cách nào, đành phải khó xử nói mình đi xin chỉ thị của lãnh đạo.
Tin tức được gửi đến chỗ lãnh đạo, ban đầu đương nhiên cũng nói lời từ chối, nhưng chiến sĩ bị hai ông lão sáu bảy mươi tuổi khóc nửa ngày, cũng không đành lòng liền nói với lãnh đạo vài câu.
Cuối cùng vẫn là lãnh đạo làm chủ, bảo chiến sĩ bộ phận mua sắm ra ngoài xem, cho hai ông lão một ít tiền, hai con heo kia coi như là bọn họ mua.
Ai ngờ hai ông lão kia vừa thấy heo được nhận thì sống c.h.ế.t cũng không lấy tiền, cứng rắn nhét vào liền khóc khiến cho chiến sĩ bộ phận thu mua đành phải lôi kéo họ giảng đạo lý.
Kết quả còn chưa nói được hai câu đạo lý, hai ông lão kia liếc nhau, thừa dịp bọn họ không chú ý liền kéo xe đẩy chạy xa. Các chiến sĩ bộ phận mua sắm đều sợ ngây người, phản ứng lại lập tức co cẳng đuổi theo.
Chiến sĩ đứng gác ở cửa cũng sợ ngây người. Là ai vừa rồi nói với anh ta một nắm xương già, tay chân già cả đi không nổi nữa? Nhìn dáng chạy kia, nhìn tốc độ kia, thể lực hoàn toàn không thua anh ta.
Nhưng cuối cùng hai ông lão kia vẫn không thể thành công chạy thoát mà bị ngăn lại, chiến sĩ bộ phận mua sắm khuyên can mãi mới khiến họ nhận tiền.
Nói đùa, nếu hôm nay không thể ngăn người ta lại, có tin ngày mai chỉ đạo viên sẽ tăng thêm luyện tập trăm km cho họ hay không.
Về phần hai con heo mập kia, trưa hôm đó đã được kéo đến nhà ăn của bộ đội, để đầu bếp làm mấy nồi sườn kho tàu thịt kho tàu lớn, canh xương lớn bổ sung dinh dưỡng cho các chiến sĩ.