----
Sự thật cũng đúng là như vậy, Thẩm Uyển chậm rãi nhớ lại thời gian từ khi kết hôn đến giờ ở chung với Tô Yến Thành, hai người hình như chưa từng cãi nhau gì, cũng không có giận nhau, chỉ là thỉnh thoảng cô quá bất mãn với việc Tô Yến Thành quá tham lam phương diện đó, luôn khiến cô mỏi eo mỏi, chân mềm nhũn làm cho ngày hôm sau trễ việc luyện tập
Mấy lời này cô cũng không tiện nói với mẹ, nhưng từ lúc hai người bước chân ra khỏi nhà ga, Lý Lệ Hoa đã nhìn ra được, tình cảm giữa con gái và con rể rất tốt, bà cũng yên tâm.
Buổi trưa ăn cơm ở nhà, sáng sớm lúc Lý Lệ Hoa đi đón họ đã đặc biệt nhờ nhân viên đi mua cá, thịt và một ít đồ ăn về.
Nơi đóng quân bên này ở trong núi, thế nên đi ra ngoài một chuyến rất bất tiện, cũng không có trạm thức ăn chuyên dụng, bình thường muốn mua đồ chỉ có thể nhờ nhân viên mua sắm bộ đội ra ngoài hỗ trợ mang về.
Nhưng bên đây khi đến mùa cũng có nhiều loại rau rừng, nấm rừng và các loại mang hương vị đặc trưng khác để ăn, dù là ăn tươi hay phơi khô ăn đều rất tốt, hơn nữa doanh trại bên này còn tổ chức vào núi săn b.ắ.n định kỳ cho các chiến sĩ, tóm lại mà nói cuộc sống ở đây vẫn rất thoải mái.
Thẩm Gia năm nay đã lên lớp ba, mỗi ngày sau khi tan học rất tự giác cầm hộp cơm của mình lại căn tin ăn bởi vì ba mẹ trong nhà đều bận công việc, không có thời gian trông cậu, trẻ con trong khu này đều như vậy.
Buổi trưa hôm nay Thẩm Gia tạm biệt các bạn của mình xong, vừa tan học lập tức ôm cặp sách chạy ra khỏi phòng học, nhảy nhót chạy vội trở về nhà mình.
"Mẹ, mẹ, chị con đến rồi à?"
Thẩm Gia vừa bước vào trong sân vội vàng gọi lớn , ngẩng đầu dậy nhìn thấy Thẩm Uyển từ phòng bếp đi ra, nhe răng chạy về phía cô.
Chạy được nửa đường thì bị Tô Yến Thành xách lấy sau gáy, Thẩm Gia ngẩng đầu lên thấy anh rể vừa lạnh lùng vừa thản nhiên nói:
"Cẩn thận một chút, trên tay chị nhóc đang bưng đồ"
Dứt lời, Tô Yến Thành buông Thẩm Gia ra đi đến trước mặt Thẩm Uyển, lấy đĩa thức ăn trong tay cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mặc dù Thẩm Gia được buông ra, nhưng cậu có chút sợ Tô Yến Thành, vội mếu máo chạy lại chỗ Thẩm Uyển, Thẩm Uyển cười híp mắt nhéo má cậu.
Thẩm Uyển an ủi em trai một chút, lấy cặp sách trên vai cậu xuống vỗ vỗ đầu cậu nói: "Được rồi, hôm nay mẹ làm rất nhiều đồ ăn ngon, mau đi rửa tay rồi ăn cơm."
"Dạ, chị chờ em một chút, em muốn đi với chị."
Thuộc tính em trai dính người lại lần nữa được bật lên, Thẩm Gia chạy ra giếng rửa tay, lúc ăn cơm quả nhiên ngồi cạnh Thẩm Uyển.
Hôm nay ba Thẩm xin nghỉ, đặc biệt lấy ra một chai rượu cùng con rể uống, hai người vừa uống vừa trò chuyện, Lý Lệ Hoa thì ở một bên gắp thức ăn cho con gái.
Uống vài ly rượu, hai người đều hơi ngà ngà say, cha Thẩm được Lý Lệ Hoa dìu vào trong phòng giải rượu, Thẩm Gia không chịu đi học, Thẩm Uyển cũng đang đỡ Tô Yến Thành vào phòng đã được chuẩn bị cho hai người họ.
Lý trí của Tô Yến Thành vẫn còn, chỉ là nửa cánh tay khoác lên vai Thẩm Uyển, không đem sức lực toàn thân đè lên, bị Thẩm Uyển nửa đỡ nửa ôm đặt lên giường.
Thẩm Uyển sờ sờ sườn mặt hơi nóng của anh, hỏi: "Anh khó chịu sao? Em đi rót cho anh ly nước ấm."
Tô Yến Thành đưa tay nắm lấy tay cô, lắc đầu, mở to mắt nhìn cô, đôi mắt đen so với bình thường mê say một chút, nhưng vẫn còn tỉnh táo.
Người mặc dù không say, nhưng mùi rượu trên người có chút nồng Thẩm Uyển dặn Tô Yến Thành nằm xuống, sau đó đưa tay cởi áo khoác, muốn cho anh nằm thoải mái hơn.
Sau khi cởi áo khoác ra, lại cởi thêm mấy cái nút áo sơ mi của anh, toàn bộ quá trình Tô Yến Thành không động đây mặc cô làm gì thì làm, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn cô.
Thẩm Uyển bị nhìn chằm chằm, tay cởi cúc áo Tô Yến Thành cũng run lên, có chút không chịu nổi cái nhìn chầm chầm của anh.
Đáng lẽ còn tính cởi thắt lưng cho anh, nhưng bị anh nhìn chằm chằm như vậy cô cũng có chút ngượng không dám xuống tay.