Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 331



 

----

 

Lúc Thẩm Uyển đi, nhiệt độ vừa chuyển lạnh, lúc trở về cô đã phải mặc áo len và áo khoác dày.

 

Trong phòng tập của đoàn văn nghệ có thêm một loạt máy sưởi mới, để cho các cô gái cởi đồ bên ngoài ra luyện tập, các động tác sẽ thoải mái hơn.

 

Cô trở về đúng lúc trong đoàn đang bàn bạc chuyện cuối năm sẽ biểu diễn trên sân khấu nào, Thẩm Uyển vừa đến đã bị gọi đến văn phòng đi họp.

 

Sau khi cô đi theo cô giáo Quý đến phòng tập, mọi người đang tập đều dừng lại, mỉm cười chúc mừng cô có cơ hội đi đóng phim.

 

Triệu Lan Lan nhảy tới kéo cánh tay cô cười nói: "Uyển Uyển chúc mừng cô nha, cô cũng thật là, ngay cả tôi mà cô cũng gạt.”

 

Thẩm Uyển cười cười nhận lời chúc mừng của mọi người, giải thích với họ rằng ngay từ đầu không nói cho mọi người biết là sợ lỡ có chuyện gì xảy ra. Rồi lấy quà mang về chia cho họ, mọi người lập tức bị dỗ dành, hỏi cô về những chuyện thú vị trong lúc quay phim, còn có người hỏi cô có gặp diễn viên nổi tiếng nào không.

 

Cô giáo Quý thấy bọn họ trò chuyện vui vẻ cũng không cản, chờ bọn họ nói xong, mới vỗ tay tụ tập lại, nói với bọn họ về sắp xếp kế tiếp.

 

Cả ngày hôm nay, Thẩm Uyển đều ở trong phòng tập luyện, ra ngoài hơn một tháng, tuy mỗi ngày cô đều bận rộn quay phim, nhưng chỉ cần rảnh rỗi sẽ luyện tập lại những kiến thức cơ bản. Sau khi trở về kỹ xảo vũ đạo đã không còn xa lạ nữa, cùng lắm cô cũng chỉ mất nửa ngày đã theo kịp tiến độ luyện tập của mọi người.

 

Năm giờ rưỡi chiều, Thẩm Uyển kết thúc luyện tập trước nửa tiếng, sau khi thay quần áo xong cô lập tức đi đến bệnh viện bộ đội, nửa đường còn vào siêu thị mua một lon sữa yến mạch, hộp đào vàng đường đỏ và các loại quà tặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trước khi cô đi, Tiền Tuệ ở phòng bên cạnh cũng đã m.a.n.g t.h.a.i hơn bảy tháng, ngày hôm qua vừa trở về đã nghe hàng xóm dưới lầu nói. Hôm trước lúc Tiền Tuệ xuống lầu bị ngã một cái bị vỡ nước ối bên dưới nhanh chóng đưa đến bệnh viện sản phụ rồi.

 

Ngày hôm qua, lúc cô về gặp doanh trưởng Cố lấy đồ, đã nghe anh ta nói rằng mẹ con Tiền Tuệ đều bình an, nhưng vì đứa bé sinh non nửa tháng, sức khỏe Tiền Tuệ cũng có chút ảnh hưởng, nên phải ở bệnh viện vài ngày nữa mới có thể xuất viện.

 

Quan hệ giữa Thẩm Uyển và Tiền Tuệ cũng không tệ lắm, hôm nay cô định đến bệnh viện thăm cô ấy .

 

Cô mang theo đồ vừa mua đi đến đại sảnh lầu một của bệnh viện, đang chuẩn bị tìm người hỏi Tiền Tuệ đang ở đâu thì vừa vặn gặp doanh trưởng Cố cầm hộp cơm xuống chuẩn bị đi mua cơm cho Tiền Tuệ. Khi biết cô đến, lập tức dẫn đường đến phòng bệnh.

 

Bệnh viện quân đội không có phòng bệnh đơn, phòng bệnh của Tiền Tuệ là phòng ba người, nhưng hiện tại ở bên trong chỉ sắp xếp cho một mình Tiền Tuệ ở, nơi này rất thanh tịnh.

 

Doanh trưởng Cố vẫn còn nhớ vợ đang đói bụng, nên sau khi dẫn Thẩm Uyển đến, nói với Tiền Tuệ một tiếng rồi sải bước rời đi.

 

Tiền Tuệ nhìn thấy Thẩm Uyển tới đây có chút kinh ngạc, lập tức cười hỏi cô trở về từ khi nào.

 

Thẩm Uyển đặt đồ đang xách trên tay lên tủ đầu giường, ngăn Tiền Tuệ chuẩn bị bước xuống giường. Cô ngồi xuống ghế cạnh giường: "Em vừa về hôm qua, vừa mới về đã nghe người ta nói chị bị ngã, sinh non phải nhập viện, tình hình bây giờ thế nào rồi?"

 

Tiền Tuệ ngồi dựa vào đầu giường, trong phòng chỉ có mình cô ấy, không thấy đứa bé đâu, Thẩm Uyển chỉ có thể hỏi như vậy.

 

"Ai da, bây giờ nói về ngày hôm đó mà trong lòng chị vẫn còn thấy sợ, may mà chị đã nhanh chống tay để đỡ lại, nên mới không bị ngã thật." Tiền Tuệ trong lòng còn sợ hãi nói, vỗ n.g.ự.c ra vẻ sợ hãi.