----
Hôm nay là cuối tuần, Giang Hồng Liên nghỉ ngơi ở nhà, Tiểu Lệ đã tới đoàn văn công, Tiểu Dương thì không biết đã chạy đi đâu chơi.
Theo lý hôm nay anh rể chắc hẳn cũng ở nhà, sau khi có điều Giang Hồng Liên đón người vào trong sân đã nói cho bọn họ biết, Vu Hồng Hà đang bận rộn chút chuyện công việc.
"Lúc nào anh ấy cũng không chịu ngồi yên, để anh ấy ở nhà cũng giống như để giòi lên người vậy, luôn muốn tìm chút chuyện để làm, hai người không cần để ý anh ấy."
Giang Hồng Liên nói xong lại nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn về phía em trai mình nói:
"Yến Thành nếu em tới tìm anh rể, vậy đoán chừng phải đi tới quân doanh tìm rồi."
Tô Yến Thành đặt đồ trong tay lên bàn, quay đầu lại nói:
"Không cần, em không tới tìm anh rể."
Thẩm Uyển đi đến bên cạnh Giang Hồng Liên tiếp lời:
"Chị hai, bọn em tới đưa vé xem phim cho chị, trước đó biên kịch Lý nói với em bộ phim em đóng đã công chiếu rồi, trùng hợp hôm nay bọn em nghỉ ngơi nên ra thành phố xem thử, em và anh Yến Thành xem xong cảm thấy cũng không tệ lắm, nên mua vé cho hai người muốn hai người cũng đi xem."
Giang Hồng Liên vừa nghe đã vui vẻ cười nói:
"Chiếu phim sao, vậy thì tốt quá, có điều hai người mua vé cho bọn chị làm gì chứ, nói cho bọn chị biết một tiếng là được rồi, ngày mai chị lập tức dẫn Tiểu Lệ và Tiểu Dương đi xem."
Thẩm Uyển lấy từ trong túi ra bốn vé xem phim cho cô ta, vừa cười vừa nói:
"Chị hai, chị đừng khách sáo với bọn em, dù sao em cũng gần như được xem là diễn viên chính, đương nhiên phải để em mời hai người đi xem phim rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vé xem phim mới mua là vào ngày mai, buổi sáng chủ nhật, rất thích hợp để Giang Hồng Liên đưa hai đứa nhỏ trong nhà đi xem.
Tuy rằng không biết anh rể Vu Hồng Hà có thể đi hay không, nhưng nếu tặng thì phải tặng hết, không được bỏ sót một người nào, dứt khoát mua hết.
Nếu như anh rể không đi, vậy thì cứ để chị gái tự quyết định xem thử là tặng cho người ngoài hay là làm gì khác.
Giang Hồng Liên thấy bọn họ ngay cả vé cũng mua xong rồi, mới dở khóc dở cười nhận lấy, cũng không thể để người ta quay lại hoàn tiền, đồng thời cô ta cũng thuận thế giữ hai người ở lại cùng ăn cơm.
Có điều bây giờ vẫn chưa tới giờ cơm tối, ba người mới ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm với nhau, chủ yếu là Giang Hồng Liên nói chuyện với Thẩm Uyển, Tô Yến Thành chỉ ngồi ở một bên thỉnh thoảng nghe thấy nhắc tới mình mới đáp lại một tiếng.
Tính tình của anh luôn trầm tĩnh ít nói như vậy, Giang Hồng Liên đã sớm biết cũng không trách cứ gì, chỉ là trong lúc cô ta nói chuyện nhìn thấy Tô Yến Thành ngồi ngay ngắn bên cạnh Thẩm Uyển.
Đôi tay từ từ lột vỏ quýt ở trên bàn, thậm chí ngay cả màng màu trắng trên cánh quýt cũng cẩn thận lột sạch, sau đó anh cũng không trực tiếp ăn, mà đưa tới tay Thẩm Uyển, sau đó lại lột một quả khác.
Thẩm Uyển thích ăn quýt, đặc biệt thích loại chua chua ngọt ngọt, hiện giờ đã là tháng ba, quýt năm ngoái gần như đã hết hàng, năm nay muốn ăn nữa cũng chỉ có thể chờ đến tháng mười.
Số quýt dự trữ cuối cùng đương nhiên không ngon bằng số quýt lúc mới đưa ra thị trường, Thẩm Uyển chỉ ăn một nửa rồi không ăn nữa, nửa còn lại cũng không lãng phí, nhân dịp Giang Hồng Liên quay lưng đi rót trà cho bọn họ, Thẩm Uyển trực tiếp nhét vào miệng Tô Yến Thành.
Tốc độ của cô quá nhanh, ba bốn cánh quýt cùng nhét vào trong miệng, Tô Yến Thành không thể trực tiếp nuốt xuống, vì vậy chờ khi Giang Hồng Liên quay người đi cô mới thấy anh trai luôn bình tĩnh biết kiềm chế của cô, căng phồng khuôn miệng.
Giống như là một cậu bé hấu ăn, khó khăn nhai nuốt thức ăn trong miệng, so với dáng vẻ thường ngày của anh quả thực là khác một trời một vực.
Giang Hồng Liên vừa nhìn đã biết là ai làm loạn, nhưng vẫn không nhịn được cười một tiếng.
Tô Yến Thành nhanh chóng tăng tốc độ nhai nuốt, chỉ hai ba lần đã nuốt quýt trong miệng xuống, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn thoáng qua người vợ đang mím môi cười trộm của mình, anh chỉ lắc đầu dung túng, lại không nói bất cứ cái gì.