Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 82



----

 

Tuy nói như vậy nhưng cả hai nhà bọn họ đều biết rõ trong lòng, nếu không phải vì chuyện Thẩm Tình gây ra thì hai nhà đã sớm để họ chính thức đính lâu rồi.

 

"Mẹ ơi, vừa nãy mẹ cũng đã nhìn ra rồi mà. Chị dâu đã có ý kiến về hôn ước, cho dù sau này Lộ Hoài thật sự lấy…"

 

Tô Yến Thành dừng lại, lông mày nhíu lại, anh rất kháng cự vấn đề này, chỉ là đưa ra một ví dụ thôi cũng dứt khoát bỏ qua và nói tiếp:

 

"Mẹ nghĩ chị dâu sẽ đối xử tốt với cô ấy sao? Mẹ ơi, thế thì lương tâm của mẹ có yên được không?"

 

"Thằng nhóc thối tha! Con nói chuyện với mẹ kiểu gì đấy?”

 

Bà nội Tô nhấc gậy ở bên cạnh lên gõ chân anh, hôm nay bà đã thật sự phải rửa mắt mà nhìn anh rồi.

 

Trước kia luôn cảm thấy anh di truyền từ ông lão, trời sinh ít lời, nhưng bây giờ xem ra cũng nói nhiều lắm đấy.

 

"Chuyện con nói không thể xảy ra đâu, mẹ đã nhìn thấy đứa trẻ Uyển Uyển đó rồi, chỉ cần nó muốn thì nó có thể dỗ dành chị dâu con khiến chị dâu con coi nó như con gái ruột của mình. Con không cần lo lắng về điều đó."

 

Bà nội Tô hiểu ý của con trai, nhưng bà nghĩ trước kia anh đã từ chối tất cả lời giới thiệu của bà hóa ra là vì có người trong lòng từ lâu mà không nói với bà, vì vậy bà muốn khiến anh lo lắng, cố tình nói trái với ý của anh.

 

Thực ra trong lòng bà đã đồng ý với lời nói của Tô Yến Thành rồi, Thẩm Uyển từng đến nhà bà vài lần, bà nội Tô có ấn tượng rất tốt về cô.

 

Nếu bà có thể có một cô con dâu xinh đẹp, thông minh và xuất sắc như vậy, bà có nằm mơ cũng phải cười đến tỉnh lại.

 

Thật là, tại sao trước đây bà không nghĩ đến chứ?

 

Tô Yến Thành rất nhạy bén, đã sớm nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của bà nội Tô, anh biết vậy bèn buông tay, nắm đ.ấ.m siết chặt trên đầu gối đột nhiên nới lỏng.

 

Anh không nhịn được cười, sẵn sàng dỗ bà vui vẻ:

 

"Mẹ ơi, con trai mẹ năm nay đã hai mươi tám tuổi, có thể để mẹ bế cháu trai trước năm 30 tuổi hay không là tùy thuộc vào mẹ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bà nội Tô phẫn nộ liếc nhìn anh, quơ gậy đ.á.n.h anh:

 

"Bây giờ con biết vội rồi à? Trước đây, con bình tĩnh lắm mà."

 

Đã sống hơn nửa đời người, đất gần như bị chôn đến cổ rồi, bà nội Tô đều biết cả. Bà không ngại con trai mình thích Thẩm Uyển, bà cũng không muốn anh cướp vị hôn thê của cháu trai mình.

 

Chỉ là bà không hiểu tại sao trước kia bà không nhìn ra anh có ý với Thẩm Uyển, có phải anh giấu quá kỹ hay không, hay là gần đây sau khi tiếp xúc nhiều hơn thì anh mới thích.

 

"Con phải giải thích với mẹ, giống như con đã nói, hôn nhân là chuyện cả đời, mẹ cũng phải có trách nhiệm với con bé Thẩm Uyển mới được."

 

Bà nội Tô dùng lời của anh để ngăn cản anh:

 

"Con nói cho mẹ biết con bắt đầu có ý nghĩ này từ khi nào trước đã."

 

Tô Yến Thành không hề tức giận, anh cũng muốn nói ra tất cả suy nghĩ của mình, nhưng vì Thẩm Uyển nên anh còn phải nói dối một chút.

 

"Trước đây con chưa tiếp xúc nhiều với cô ấy, nhưng gần đây con mới gặp cô ấy vài lần.

 

Mẹ biết đấy, hiện tại con đang giúp huấn luyện quân sự ở quân khu Bắc Thành. Uyển, Thẩm Uyển, cô ấy cũng ở quân khu nên tiếp xúc nhau nhiều hơn."

 

"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, nếu con đã nói những điều này với mẹ thì nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng."

 

Bà nội Tô cảm thấy con trai mình không nói thật, nhưng bà không tiếp tục hỏi, biết anh thực sự muốn sống với Thẩm Uyển đến hết đời, thế là đủ rồi.

 

"Được rồi, con cũng cứ yên tâm giao chuyện này cho mẹ, mẹ sẽ nói chuyện với chị dâu con."

 

Bà nội Tô hài lòng nhìn con trai, trước đây bà chưa từng liên hệ Thẩm Uyển với anh, nhưng bây giờ càng nghĩ càng cảm thấy hai người rất hợp nhau.

 

Con dâu lớn của bà là một người rất kén chọn mà còn hết lời khen ngợi Thẩm Uyển, sự xuất sắc của cô là không thể nghi ngờ.

 

Hiện giờ bà nội Tô đang suy nghĩ xem làm thế nào để con trai bà được như mong muốn.