----
Khi ông cụ qua đời vì tái phát vết thương cũ, con trai chỉ mới mười lăm tuổi, điều hối tiếc lớn nhất của ông cụ lúc đó là không thể nhìn thấy đứa con trai út của mình thành gia lập nghiệp.
Trong chớp mắt, Tô Yến Thành đã ngoài hai mươi gần ba mươi tuổi rồi, trước kia anh không muốn, nhưng bây giờ khó khăn lắm mới có người mình thích, người làm mẹ như bà dù thế nào cũng phải giúp anh một tay.
Chính là từ bỏ cháu dâu được con dâu cả vừa ý khiến bà nội Tô có chút chột dạ, nhưng không thành vấn đề, Lộ Hoài vẫn còn trẻ, sau này nhất định sẽ gặp được một người thích hợp hơn.
Sau khi tính toán trong lòng, bà nội Tô bắt đầu nghĩ cách thuyết phục con dâu trước, cũng như nhà họ Thẩm, bà không rõ sau khi biết chuyện thì bọn họ sẽ nghĩ như thế nào.
...
BA Thẩm đi ra ngoài tìm Thẩm Tình, Lý Lệ Hoa chỉ đành ở lại chăm sóc đôi vợ chồng già nhà họ Thẩm đang có tâm trạng không tốt.
Buổi trưa, Thẩm Uyển giúp bà cùng nhau chuẩn bị bữa trưa, hai người bọn họ nhặt rau rửa rau trong bếp, có thể nghe thấy giọng nói của bà nội Thẩm và ông nội Thẩm trong đại sảnh.
Bà nội Thẩm Uyển thương xót Thẩm Tình, ông nội Thẩm thì ở bên khuyên bà, sau đó nói ngắt quãng một lúc lâu thì không nghe thấy động tĩnh gì nữa.
Lý Lệ Hoa nghe thế trong lòng không có bất kỳ phản ứng nào, nấu cơm như thường lệ rồi bảo Thẩm Uyển mời bọn họ ăn.
Mãi cho đến sau bữa trưa ba Thẩm vẫn chưa trở về.
Hai giờ chiều, hai vị khách bất ngờ đến nhà.
Bà cụ Tô ăn mặc gọn gàng đi ở phía trước, thời trẻ chân bà từng bị lạnh nên bây giờ mới sáu mươi tuổi đã chống gậy, nhưng tinh thần rất tốt, mặc dù đi chậm song lưng vẫn thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dì Tô đi bên cạnh bà với khuôn mặt phức tạp hoảng hốt, đỡ cánh tay bà, sau khi đến nhà họ Thẩm nhìn thấy Thẩm Uyển thì sắc mặt càng trở nên phức tạp và khó xử.
Bà nội Thẩm không biết tại sao bọn họ lại đến vào lúc này, sau khi đón mọi người vào, bà ta tự hỏi có phải vì sự việc buổi sáng mà đến hỏi tội hay không.
Bây giờ bà ta đã biết sau chuyện buổi sáng đó, trong đại viện lại có rất nhiều tin đồn.
"Sao, sao mọi người lại tới đây, có chuyện gì ư?"
Chân của bà nội Tô không tốt, bình thường không hay ra ngoài. Bà nội Thẩm không biết có chuyện gì đáng để bà phải đích thân đến đây, có phải là vì muốn bỏ hôn sự hay không.
Nghĩ đến đây, sắc mặt bà nội Thẩm lập tức trở nên xấu đi.
Bà nội Tô vẫn mỉm cười, Thẩm Uyển rót trà cho bà, bà nhân cơ hội hạ ánh mắt xuống.
Hôm nay, Thẩm Uyển mặc chiếc váy mà cô đã mua ở cửa hàng bách hóa lần trước, mái tóc được tết ba rủ xuống vai, trên người cô không có thêm trang sức, chỉ có một chiếc nơ buộc ở đuôi tóc.
Quần áo phối màu đen trắng càng làm nổi bật nước da trắng lạnh mềm mịn của cô, khí chất tao nhã hào phóng, một đôi mắt to ngấn nước, trước khi nói thì cong khóe môi mỉm cười với bà, sau đó nhỏ giọng nói:
"Bà nội Tô, trà hơi nóng, cẩn thận khi uống."
"Được."
Bà nội Tô càng nhìn càng hài lòng, vỗ tay cô, quay đầu nhìn bà nội Thẩm rồi mỉm cười nói:
"Hôm nay đột nhiên đến nhà thật sự là có chuyện muốn bàn bạc với mọi người."