----
Sau khi bà cụ Tô nói xong, phòng khách yên tĩnh một lát.
Bà không vòng vo tam quốc, ngay sau đó nói:
"Gần đây có rất nhiều chuyện ầm ĩ, hai nhà chúng ta đều đã khiến mọi người chê cười rất nhiều."
Khi bà nội Thẩm nghe vậy còn tưởng rằng bà đến để hỏi tội, khóe môi nhúc nhích hai lần, muốn giải thích với bà nhưng không biết bắt đầu từ đâu, dù sao bà ta cũng thật sự đuối lý.
Nhưng sau đó giọng nói của bà cụ Tô thay đổi, bà lại cười:
"Có lẽ là trước kia chúng ta đều đã nghĩ sai rồi."
Dì Tô nghe vậy thì nâng tách trà lên cúi đầu uống, che giấu nét mặt gần như không thể khống chế được của mình.
Buổi trưa vừa nghe mẹ chồng nói điều đó, đến bây giờ bà ấy vẫn chưa hoàn hồn lại.
"Lộ Hoài và Uyển Uyển đều là đứa trẻ ngoan, nhưng bây giờ xem ra hai đứa trẻ này không hợp nhau lắm."
Bà cụ Tô nói, lại nhìn Thẩm Uyển, dừng một chút rồi nói tiếp:
"Nhưng nhà chúng tôi rất vừa lòng về con bé Uyển Uyển này, là Lộ Hoài không có phúc."
"Vậy, vậy cuộc hôn nhân này?"
Bà nội Thẩm nghe thấy những lời này thì trong lòng không yên.
Gì mà không có phúc chứ, chẳng lẽ hôm nay nhà họ Tô đến để từ hôn sao?
Bây giờ bà ta đã hối hận, sớm biết thì lúc trước đã nghe lời con trai mình. không để Thẩm Tình gây ra nhiều phiền phức như vậy.
Ông nội Thẩm thì lại nghĩ rất thoáng, thậm chí trong lòng ông còn cảm thấy nếu cuộc hôn nhân này bị xóa bỏ thì cũng tốt hơn, đừng nghĩ đến nữa, kẻo trong nhà ngày nào cũng ầm ĩ chướng khí mù mịt mỗi ngày.
Nhưng bà cụ Tô còn chưa nói xong, bà cố ý nói như vậy để cho nhà họ Thẩm có thời gian, để bọn họ dễ dàng chấp nhận những lời phía sau của bà.
"Đương nhiên phải tiếp tục."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà cụ Tô thở hổn hển nói tiếp:
"Hôn ước này là do ông cụ để lại, mặc dù ông ấy đã mất nhưng quan hệ giữa hai nhà chúng ta rất tốt, tôi cũng rất thích đứa nhỏ Uyển Uyển này.
Lộ Hoài nhà chúng tôi không có phúc, nhưng tôi vẫn còn một đứa con trai út mà."
Trước ánh mắt ngạc nhiên của nhà họ Thẩm và Lý Lệ Hoa, bà cụ Tô bắt đầu đếm kỹ ưu điểm của con trai mình:
"Trước đây Yến Thành luôn ở trong quân đội, nhân phẩm của nó được đảm bảo.
Nó thi đỗ trường quân sự năm 16 tuổi, sau đó đi lên trong quân đội dựa vào công lao của mình.”
“Tôi không khoe khoang nhưng ít nhất hiện giờ cũng là cấp đoàn. Chỉ là lớn hơn Uyển Uyển vài tuổi, có điều con trai lớn tuổi cũng tốt mà, lớn thì sẽ biết thương yêu.”
Bản thân bà cụ Tô là một ví dụ, mặc dù bà kết hôn làm vợ kế của ông cụ Tô nhưng sau khi kết hôn với ông, bà thật sự chưa từng chịu khổ, được ông bảo vệ rất tốt.
Lúc đầu Lý Lệ Hoa nghe thế cảm thấy rất khó tin, con gái bà rất giỏi và xuất sắc, nhưng nhà họ Tô làm thế cũng hơi quá.
Bà cụ Tô đã từng suy nghĩ cẩn thận chưa, lần này từ cháu dâu biến thành con dâu, tư tưởng của bà cụ đúng là thoáng quá.
Ông nội Thẩm còn chưa lên tiếng, bà nội Thẩm đã sững sờ, bà muốn nói không thể như vậy được, làm gì có chuyện cháu trai không được thì đổi thành con trai, thế thì bối phận trước sau sẽ loạn hết.
Bà cụ Tô cũng từng nghĩ đến chuyện này, bà nói như sau:
"Chuyện bối phận không quan trọng lắm, hai nhà chúng ta cũng không có quan hệ huyết thống, gọi như thế nào cũng được."
Khi Thẩm Uyển nghe thấy lời này, cô không khỏi cúi đầu cười, không hổ là mẹ con, lời thuyết phục người khác đều giống nhau.
Tiếp theo, tất cả những gì bà nội Thẩm muốn nói đều bị bà chặn từng chữ, dì Tô ngồi ở đó cũng chưa phát huy được tác dụng, một mình bà cụ Tô đã có thể thuyết phục nhà họ Thẩm.
Cuối cùng, bà nội Thẩm không nói nên lời.
Bà ta còn nói gì được nữa, nhà họ Tô đã chuẩn bị sẵn sàng mới đến, đã lên kế hoạch từ trước.
Chưa kể khoảng cách giữa hai nhà vốn đã lớn, hôn ước này vốn dĩ là nhà họ Thẩm bọn họ trèo cao, người ta không đến từ hôn mà chỉ thay đổi người được chọn, còn đổi thành người ưu tú hơn, họ có cái gì để kén chọn nữa chứ.