Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 86



----

 

Đường Ngũ Hòe được đặt tên theo năm cây hòe lớn mọc ở ngã tư, có một nhà máy diêm gần đó, tên con hẻm của gia đình viên chức được gọi là ngõ đường Ngũ Hòe.

 

Tổ tiên nhà bà ngoại của Thẩm Tình có vấn đề, vài năm trước, cậu và mợ của cô ta cũng như một số anh chị em họ đều bị điều đến nông trại cải tạo, ngôi nhà lớn của gia đình cũng bị lấy đi.

 

Chỉ còn lại một mình bà ngoại cô ta lẻ loi, sau đó chuyển đến ngôi nhà nhỏ có một khoảng sân lớn ở cuối hẻm Ngũ Hòe.

 

Mọi người ở đây gọi bà ta là bà Lưu, bà Lưu trông có vẻ khó hòa đồng vì những gì bà ta từng trải qua trong vài năm nay.

 

Bà ta cũng không thích tiếp xúc với hàng xóm của mình ở đây, vì vậy mỗi ngày ra ngoài chỉ để đến nhà máy diêm để lấy thùng carton, hoặc gửi thùng carton đã dán xong đến nhà máy, miễn cưỡng có duy trì thực phẩm và quần áo.

 

Thẩm Tình bảy rẽ tám ngoặt cuối cùng cũng hỏi được đường đến nhà bà ngoại, cô ta đã trở về lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên đến đây.

 

Thẩm Tình bước vào sân, nhìn căn nhà thấp bé, đứng bên ngoài gọi bà ngọai.

 

Lúc này bà Lưu tình cờ đang ở nhà, nghe thấy giọng nói thì đi ra từ trong nhà.

 

Nhưng đôi mắt của bà ta đã bị hỏng vì dán hộp carton suốt mấy năm qua, bà ta phải nhìn kỹ một lúc lâu mới nhận ra cô ta.

 

"Tình Tình? Tình Tình đã trở về rồi à?"

 

Nhìn bà ngoại từng yêu thương cô ta nhất, sự ấm ức trong lòng Thẩm Tình càng lúc càng lớn, cô ta nhào vào vòng tay của bà ngọai rồi bật khóc.

 

Ban đầu khi bà Lưu mới nhìn thấy cô ta thì trong lòng ngạc nhiên nhiều hơn là hạnh phúc, nhưng ngay sau đó bà ta lại vui vẻ ôm cô ta an ủi một hồi.

 

Khi Thẩm Tình đã khóc đủ rồi, cô ta kéo bà ngoại vào căn nhà nhỏ.

 

Căn phòng tổng cộng chưa đầy tám mét vuông, với một chiếc giường sưởi được đặt bên cạnh, một bếp lò ở cửa và bức tường đã đen kịt vì bình thường hay nhóm lửa nấu cơm.

 

Trên chiếc bàn ở giữa là một đống hộp giấy mới gấp chưa được dán keo xong.

 

Nhà bà Lưu từng kinh doanh và sống trong một căn nhà nhỏ ba tầng rộng rãi theo phong cách phương Tây, nhưng bây giờ đã chuyển đến đây được vài năm, tính cách của bà ta đã sớm bị cuộc sống rèn giũa rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhưng bà ta vẫn lo lắng cho đám con cháu mình đang chịu khổ vất vả ở xa.

 

Khi nhìn thấy cháu gái Thẩm Tình của mình, điều đầu tiên bà Lưu nghĩ trong lòng là phải dỗ dành cô ta, để cô ta quay lại cầu xin ba Thẩm đưa cho cậu và các anh chị em họ của cô ta trở về.

 

Trước kia bà Lưu từng lấy lý do con gái mất quá sớm, sợ mẹ kế mẹ kế sẽ ngược đãi cháu gái con thơ ấu để ngăn con rể đi bước nữa.

 

Sau khi Lý Lệ Hoa bước vào cửa, bà ta lại ở sau lưng xúi giục cháu gái chống đối mẹ kế, dạy cô ta đề phòng cô chị gái hờ do mẹ kế dẫn đến.

 

Có thể nói Thẩm Tình có tính cách như ngày hôm nay không thể thoát khỏi liên can với bà ta.

 

Bà ta không thực sự yêu Thẩm Tình, thực tế bà ta chỉ là sợ người con rể có năng lực như ba Thẩm cưới người mới rồi quên bọn họ mà thôi.

 

Lúc đó ba Thẩm rất tức giận vì bà ta dạy hư con gái, cho nên khi nhà mẹ vợ trước xảy ra chuyện ông không ra tay giúp đỡ họ.

 

Đương nhiên ông cũng không thể giúp được chuyện này, cùng lắm chỉ là nể mặt từng gọi là mẹ mà tìm người tiếp tế cho bà lão.

 

"Bà ngoại, bà không ở bên cạnh cháu, bọn họ đều bắt nạt cháu đấy."

 

Từ nhỏ Thẩm Tình đã cảm thấy nhà bà ngoại mới là nhà của mình, bà ngoại mới là người yêu thương cô ta nhất.

 

Bà Lưu ôm chầm lấy cô ta, vẻ mặt đau lòng:

 

"Bà đã nói với cháu từ lâu rồi, có mẹ kế thì sẽ có cha dượng.

 

Con người ba cháu là thế, bỏ mặc con gái ruột không thương mà lại đi yêu quý con gái riêng đó. Nếu cậu của cháu còn ở đây thì cậu cháu nhất định sẽ đi trút giận cho cháu."

 

Dưới sự an ủi của bà ta, Thẩm Tình dần dần ngừng khóc.

 

Bà Lưu tranh thủ cơ hội nhắc đến chuyện của cậu và anh chị em họ nhiều hơn, cho rằng Thẩm Tình sẽ giúp đỡ họ.

 

Nhưng lúc này Thẩm Tình đang bận tâm đến chuyện riêng của mình, làm gì có thời gian quan tâm đến người khác.