Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 87



----

 

"Bà ngoại, bà nói xem cháu phải làm sao đây?

 

Ba cháu không muốn quan tâm đến cháu nữa, lần này khó khăn lắm cháu mới về được mà ông ấy lại muốn đuổi cháu đi lần nữa.

 

Cháu không muốn rời xa bà ngoại đâu..."

 

"Không phải đều là do mẹ kế tốt của cháu âm thầm giật dây sao? Đuổi cháu và anh trai cháu đi rồi thì toàn bộ nhà họ Thẩm đều do nó làm chủ.

 

Than ôi, Tình Tình à, cháu vẫn còn quá nhỏ, xung quanh không có một ai giỏi tính toán, làm sao có thể là đối thủ của bọn họ chứ?

 

Tiếc là bà ngoại chỉ còn một nắm xương già không thể giúp cháu, nếu cậu của cháu..."

 

Trước khi bà cụ Lưu nói xong, Thẩm Tình đã được lời nói của bà ta nhắc nhở, hai mắt sáng lên nói:

 

"Đúng vậy! Cháu vẫn còn một người anh trai! Anh trai cháu nhất định sẽ làm chủ cho cháu!"

 

Thẩm Tình còn có một người anh trai cùng cha cùng mẹ tên là Thẩm Tân, lớn hơn cô ta năm tuổi, gia nhập quân đội năm 18 tuổi, đến nay đã có bảy năm chưa trở về rồi.

 

Nhưng năm ngoái sau khi biết cô ta về nông thôn, anh trai đã từng gọi điện thoại gửi tiền cho cô ta, còn để lại thông tin liên lạc cho để cô ta có thể gọi cho mình khi gặp trường hợp khẩn cấp.

 

Bây giờ cô ta đang trong tình trạng khẩn cấp, cô ta muốn nói với anh trai mình, bảo anh ta quay lại làm chủ cho mình.

 

Nghĩ đến đây, Thẩm Tình không thể ngồi yên được nữa, lập tức xoay người đi ra ngoài.

 

Đôi mắt đục ngầu của bà cụ Lưu đảo một vòng, không ngăn cản cô ta.

 

Cháu trai cả có tiền đồ, bảo anh ta ra tay giúp đỡ sẽ dễ dàng hơn việc cầu xin cha Thẩm.

 

Thẩm Tình nhớ số điện thoại quân đội của Thẩm Tân, nhưng ngay khi cô ta chạy ra khỏi con hẻm đã bị ba Thẩm tìm thấy.

 

"Con sẽ không trở về với ba đâu!"

 

Sắc mặt Thẩm Tình thay đổi, sợ ông sẽ lập tức bắt mình đi tới nhà ga.

 

Bà Lưu khóa cửa lại rồi đi ra, khi nhìn thấy ba Thẩm thì bắt đầu mắng, vừa mắng vừa lật nợ cũ, kéo ông ta hận không thể nói ông ta là súc sinh không bằng ch.ó heo.

 

Thẩm Tình đứng ở một bên lạnh lùng quan sát, không những không ngăn cản mà còn cảm thấy bà ngoại nói đúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ba Thẩm vốn dĩ thấy cô ta chạy ra ngoài lâu như vậy thì vừa vội vừa tức.

 

Lúc này, trái tim ông như bị ai đó dội một gáo nước lạnh, hoàn toàn bình tĩnh lại.

 

Ông lau mặt, nói với Thẩm Tình: "Theo ba về nhà."

 

"Đó không phải là nhà của con!

 

Dù sao ba cũng không yêu thương con chút nào, con không thèm quay lại với ba đâu!"

 

Có người đứng ra làm chủ cho cô ta, trong lòng Thẩm Tình rất tin tưởng.

 

Bà Lưu nước mắt ngắn nước mắt dài buộc tội ba Thẩm ngược đãi cháu gái duy nhất của bà ta, nói rằng con gái bà ta không nhìn rõ, năm đó đúng là mù mới gả con gái cho ông. C

 

òn mắng Lý Lệ Hoa là người mẹ kế độc ác, hồ ly tinh, nguyền rủa bà không được c.h.ế.t t.ử tế.

 

Ba Thẩm nghe bà ta mắng càng ngày càng thái quá, tức giận đến mức mặt tái xanh.

 

Ông hất cánh tay đang bấu víu của bà cụ, tức giận nhìn Thẩm Tình:

 

"Con còn muốn quấy đến lúc nào nữa?"

 

Ông vừa tức giận, bà Lưu liền sợ khí thế trên người ông cho nên lập tức im lặng không nói gì.

 

"Con sẽ gọi điện thoại cho anh trai con! Cha đừng hòng đuổi con đi nữa!”

 

Thẩm Tình tức giận trừng mắt nhìn ông như đó không phải cha mình mà là kẻ địch.

 

Lợi dụng việc bà Lưu kéo chân ba Thẩm, cô ta quay đầu chạy đến bưu điện, sợ ba Thẩm sẽ bắt mình về.

 

Cha Thẩm nghe cô ta nhắc đến con trai cả thì ngây ra một lát, sau đó đen mặt, tránh khỏi mẹ vợ cũ rồi đi theo cô ta đến bưu điện.

 

Thẩm Tình đến bưu điện thuận lợi bấm số điện thoại, lúc tổng đài viên chuyển tiếp, Thẩm Tình lập tức bắt đầu khóc lóc cáo trạng với anh trai.

 

Ba Thẩm đứng sau lưng cô ta không nói một lời, cho đến khi Thẩm Tân ở đầu bên kia điện thoại yêu cầu cô ta đưa điện thoại cho ba Thẩm Tình mới miễn cưỡng nhường chỗ.

 

Nhìn ba Thẩm cầm ống nghe lên, trong lòng Thẩm Tình hy vọng anh trai có thể thuyết phục được ba mình.