Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 88



----

 

Nhưng biểu cảm trên mặt ba Thẩm luôn rất nghiêm túc, không biết Thẩm Tân ở đầu dây bên kia đã nói gì với ông mà ông liếc Thẩm Tình, lát sau mới “ừ” một tiếng.

 

Sau khi trả lời điện thoại, sắc mặt ông vẫn không khá hơn.

 

Nhưng ông không nhắc đến chuyện lập tức đuổi Thẩm Tình ra khỏi Bắc Thành nữa, chỉ nói với cô ta:

 

"Con muốn đi đâu thì đi, ba sẽ không quản con nữa."

 

Nói xong, ba Thẩm rời khỏi bưu điện, bỏ lại Thẩm Tình và bà Lưu ở đó.

 

Thẩm Tình sững sờ một lát, lập tức đi đến bên cửa sổ gọi điện thoại cho anh trai lần nữa.

 

...

 

Ba Thẩm một mình trở về khu nhà, bà nội Thẩm không nhìn thấy Thẩm Tình đi theo, muốn hỏi nhưng không dám hỏi.

 

"Sau này không cần quản nó nữa, hai ngày nữa A Tân quay về sẽ đưa nó đi."

 

Chuyện này đã được hai ba con Thẩm Nghị bàn bạc qua điện thoại.

 

Bà nội Thẩm đột nhiên nghe thấy tên cháu trai cả của mình thì hỏi ông đã có chuyện gì.

 

Ba Thẩm xua tay, chỉ nói Thẩm Tình hiện đang ở chỗ bà ngoại, chuyện còn lại cứ chờ Thẩm Tân trở về rồi nói.

 

Bây giờ đã hơn bốn giờ chiều, cha Thẩm còn chưa ăn cơm trưa thì đi tìm Thẩm Tình, cho nên Lý Lệ Hoa nấu một bát mì cho ông trước.

 

Thẩm Uyển nghe được lời này thì có chút thất vọng, nhưng mục đích dạy cho Thẩm Tình một bài học cũng đã đạt được, chỉ cần cô ta không bao giờ tác oai tác quái trước mặt cô nữa thì cô sẽ không quan tâm những chuyện khác.

 

"Mẹ, ba về rồi vậy con về đội trước."

 

Thẩm Uyển vừa nói xong thì có một người khác xuất hiện ở cổng sân.

 

Tô Yến Thành gõ cửa hai lần, thấy nhà họ Thẩm đã chú ý tới mình, anh bèn bước vào chào hỏi mọi người trước, cuối cùng nhìn Thẩm Uyển giải thích lý do mình đến.

 

"Chú Thẩm, dì, mẹ cháu bảo cháu đưa Uyển Uyển về đội."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ba Thẩm hơi sững sờ khi nghe thấy cách anh xưng hô, ông vẫn chưa biết chuyện buổi chiều nhà họ Tô đến đây, ông mới trở về, bà nội Thẩm chỉ quan tâm đến việc của Thẩm Tình, không có thời gian nói cho ông biết.

 

Lý Lệ Hoa chưa từng tiếp xúc nhiều với anh, đột nhiên trở thành ứng cử viên cho vị trí con rể thì không khỏi liếc mắt nhìn cẩn thận.

 

Trước hết về ngoại hình thì không thể chê trách, bà nói đúng lương tâm thì đứa con trai út này của nhà họ Tô thật sự rất đẹp trai, còn có tài năng, chỉ trừ một điểm là anh lớn hơn Thẩm Uyển.

 

Lý Lệ Hoa mỉm cười với anh, nói:

 

"Cháu tới đúng lúc quá, Uyển Uyển vừa nói phải đi đấy."

 

Trước mặt bề trên, Tô Yến Thành không có vẻ lạnh lùng, mặt anh nở nụ cười, đi tới đáp một tiếng và hỏi Thẩm Uyển:

 

"Vậy thì đi ngay bây giờ nhé?"

 

Hai người đứng gần nhau, thái độ nói chuyện rất hài hòa, dung mạo cũng rất xứng đôi, mấy bề trên nhà họ Thẩm biết chuyện trông thấy thế, trong lòng cũng không biết cảm thấy thế nào.

 

Chỉ có cha Thẩm hoàn toàn không hiểu gì cả, ông nghi hoặc nói:

 

"Uyển Uyển phải trở về quân đội à? Đừng quấy rầy Yến Thành, lát nữa tôi sẽ đưa con bé trở về..."

 

"Mau ăn mì đi, sắp trương lên hết rồi."

 

Lý Lệ Hoa ngắt lời ông, lấy túi xách ra đưa cho Thẩm Uyển và nói:

 

"Cứ để Yến Thành đưa đi, hai đưa đi đường chậm thôi, chú ý an toàn."

 

Tô Yến Thành gật đầu, sau đó tạm biệt nhà họ Thẩm rồi cùng Thẩm Uyển đi ra ngoài.

 

Xe của anh đỗ ngay ngoài cửa nhà họ Thẩm, xuyên qua cửa sân hé mở, Lý Lệ Hoa có thể trông thấy anh lịch thiệp mở cửa xe cho Thẩm Uyển, còn nhắc nhở cô cẩn thận bị đập đầu.

 

Lý Lệ Hoa không khỏi cười thầm trong lòng, mấy lần gặp nhau trước kia, bà còn cảm thấy khí chất của Tô Yến Thành quá lạnh lùng, sợ là bình thường không dễ sống chung.

 

Nhưng bây giờ bà đã hiểu tại sao con gái mình lại có thể nhìn trúng anh rồi.

 

Khi họ rời đi, bà mới giải thích cho ba Thẩm những gì đã xảy ra sau khi ông rời đi vào buổi trưa.

 

Tạm thời chưa nói đến chuyện ba Thẩm ngạc nhiên như thế nào, kể về phần Thẩm Uyển lên xe của Tô Yến Thành rời khỏi đại viện trước.