Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 90



----

 

Lần đầu tiên Thẩm Uyển nghe anh nhắc đến việc mình từng trải qua, cô biết Tô Yến Thành hiện đang đóng quân ở biên giới xa nhất của tổ quốc, điều kiện ở đó rất khó khăn.

 

"Anh ở đó bao nhiêu năm rồi?"

 

Đây cũng là lần đầu tiên cô tò mò về quá khứ của anh.

 

Trái tim Tô Yến Thành rung động, anh nói với cô:

 

"Bốn năm rưỡi, điều kiện ở đó thật sự rất khó khăn, thiếu nước và vật tư, gió cát rất lớn, bầu trời căn bản đều xám xịt.

 

Nhưng nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn, dưa hấu và dưa ngọt trồng ra rất ngon.

 

Trong nhà còn có một ít đặc sản địa phương như nho khô thịt khô và vài sản phẩm chế biến từ sữa mà anh mang về nhà, lần sau anh sẽ mang đến cho em."

 

"Được."

 

Sau khi ăn xong, Tô Yến Thành đưa Thẩm Uyển trở lại quân đội, vì muốn lấy đặc sản của cô nên anh lại quay đầu trở về nhà.

 

...

 

Ngày đầu tiên trở lại trong quân đội.

 

Buổi sáng, Thẩm Uyển tập luyện như thường lệ, đến trưa, khi cô đang chuẩn bị tới nhà ăn cùng Trình Anh ăn cơm thì đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào náo động từ dưới lầu.

 

Trình Anh tò mò nhoài ra lan can trên lầu hai nhìn xuống, sau đó lập tức quay lại kéo Thẩm Uyển, đôi mắt cô ấy phát sáng hưng phấn nói:

 

"Uyển Uyển, cậu mau nhìn kìa! Là vị sĩ quan trẻ tuổi kia, nhất định là anh ấy tới đây chờ cậu đấy!"

 

Thẩm Uyển nhìn xuống theo sức lực của cô ấy, thấy Tô Yến Thành đang đứng dưới lầu đưa lưng về phía này.

 

Tấm lưng của anh khiến các cô gái trong đoàn văn công bàn tán sôi nổi, khi Thẩm Uyển đi xuống lầu, cô vẫn có thể nghe thấy bọn họ hỏi nhau đó là ai, tới để tìm ai.

 

Trình Anh đi theo cô đến cầu thang lầu hai thì không muốn đi xuống,.

 

"Uyển Uyển, cậu mau đi đi, buổi trưa tôi không ăn cùng cậu nữa."

 

Nói xong, đợi Thẩm Uyển rời đi, cô ấy lặng lẽ nhoài người ở góc tường nhìn sang bên đó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bây giờ đã là tháng chín, mặt trời đầu thu vẫn còn nóng.

 

Tô Yến Thành đứng trong bóng râm dưới gốc cây, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc thì quay đầu nhìn lại mỉm cười với cô, đưa những thứ anh cầm trong tay lên.

 

"Anh mang đặc sản mà anh đã nói hôm qua cho em đây."

 

Tổng cộng có ba bốn gói giấy lớn, Thẩm Uyển không nhìn ra chúng là gì, cô nhận lấy, xách lên còn khá nặng.

 

Cô ngẩng đầu lên hỏi anh: "Anh ăn trưa chưa?"

 

"Chưa."

 

Sau khi Tô Yến Thành nói xong thì hỏi cô:

 

"Em có muốn ra ngoài ăn không?"

 

Thức ăn trong nhà ăn được nấu trong nồi lớn, không thể nói là ngon mà cũng không thể nói là khó nuốt, nhưng chắc chắn không thể so sánh với đồ trong nhà hàng.

 

Thẩm Uyển gật đầu, cảm thấy phía sau có rất nhiều người đang nhìn mình, khi cô nhìn lại liền thấy cái đầu của Trình Anh lập tức rụt lại ở góc tường.

 

Cô im lặng một lát, chỉ vào cô ấy rồi bất lực giới thiệu với Tô Yến Thành:

 

"Bạn thân của em trong đoàn, Trình Anh, anh đã từng gặp lúc chạy bộ buổi sáng rồi đấy."

 

Tô Yến Thành liếc nhìn về hướng cô chỉ, phát ra một tiếng "ừ" nhẹ, biểu thị anh có ấn tượng.

 

Hầu hết các cô gái trong đoàn văn công đều có quan hệ tốt với Thẩm Uyển, khi thấy bọn họ đứng dưới lầu nói chuyện lâu như vậy thì tất cả đều nhoài người trên can can lầu hai nhìn bọn họ cười, thì thầm về mối quan hệ của bọn họ.

 

May mắn thay, Tô Yến Thành không sợ nhìn thấy, Thẩm Uyển cũng cư xử hào phóng.

 

Cô muốn ra ngoài ăn cơm với Tô Yến Thành, mang đồ theo thì lát nữa còn phải trở về ký túc xá, vì vậy Thẩm Uyển vẫy tay gọi Trình Anh ra hiệu cho cô ấy đến.

 

Trình Anh có chút xấu hổ, chậm rãi đi tới. Thẩm Uyển giới thiệu hai người với nhau, nói lát nữa cô sẽ ra ngoài ăn cơm, bảo cô ấy mang đồ về ký túc xá hộ.

 

"Xin chào, xin chào, thế tôi đi trước đây."

 

Trình Anh hơi sợ Tô Yến Thành, lấy đồ xong liền chuồn mất.

 

Thẩm Uyển đi theo Tô Yến Thành ra khỏi quân đội, lần này hai người đến một nhà hàng khác ăn cơm, nơi này ngay cả Thẩm Uyển cũng chưa từng đến.