----
"Em đổ mồ hôi khắp người, anh có để ý không?"
Thật ra Thẩm Uyển chỉ bị ướt ít tóc mai của cô, không hề có mùi.
Tô Yến Thành chỉ cảm thấy cô ở rất gần mình, đồng thời cũng không yên lòng, chỉ ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng thuộc về cô, không hề ngửi thấy mùi mồ hôi.
Anh lắc đầu nói không có mùi, lại đưa hộp cho cô, ra hiệu bảo cô ăn trái cây.
Thẩm Uyển không trả lời, trực tiếp lấy một quả nho từ trong đó cho vào miệng,.
"Ngọt quá, cảm ơn anh Yến Thành đã mang trái cây cho em."
Tô Yến Thành mỉm cười hỏi cô có ăn cam không.
Liếc nhìn cam vàng, Thẩm Uyển mỉm cười nói:
"Có ạ, nhưng em không thích bóc vỏ cam."
"Để anh bóc."
Tô Yến Thành nhặt một quả cam bắt đầu bóc vỏ, bảo Thẩm Uyển lấy hộp ăn nho mình đã rửa trước.
Động tác của anh rất nhanh, cam được bóc vỏ cẩn thận còn bỏ cả sợi trắng trên đó đi.
Ánh mắt Thẩm Uyển lóe lên.
"Nể mặt anh vất vả như vậy, thưởng cho anh một quả nho này."
Nói rồi, cô véo một quả nho đưa vào miệng anh.
Tô Yến Thành hơi nghiêng đầu nhìn cô, nụ cười trên mặt cô sáng ngời xinh đẹp, anh cúi đầu ăn nho như bị mê hoặc.
Đôi môi mỏng của Tô Yến Thành không tránh khỏi chạm vào đầu ngón tay cô, yết hầu lên xuống, không biết vì lý do gì lại nhớ tới cảnh tượng mình vừa nhìn thấy, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.
Thẩm Uyển hình như không cảm nhận được, véo thêm một quả nữa đút cho anh ăn, giả vờ không biết, hỏi:
"Anh Yến Thành, có phải rất ngọt không?"
"Ừ, rất ngọt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh nói ngọt, Thẩm Uyển lại mỉm cười đút cho anh ăn thêm vài quả, cho đến khi Tô Yến Thành bảo cô tự ăn là được.
Mỗi lần cô đút cho, hai người không tránh khỏi có tiếp xúc.
Thẩm Uyển không cảm nhận được, nhưng Tô Uyển Thành không kiềm được, ánh mắt không khỏi nhìn đôi môi hồng hào của cô.
Anh đưa cho cô quả cam đã bóc vỏ, nhưng không ngờ Thẩm Uyển bất giác quay đầu về phía anh, khẽ mở miệng như thể đang chờ anh đút cho cô ăn.
Trong chốc lát, hai người đều sững sờ.
Ánh mắt Tô Yến Thành dần dần sâu hơn, Thẩm Uyển dường như vừa mới phản ứng lại, má cô đỏ hây hây, khẽ c.ắ.n môi giải thích:
"Em, em cầm hộp nên quên mất..."
Tô Yến Thành hoàn toàn không nghe thấy những gì cô nói, trong mắt chỉ có cái miệng anh đào nhỏ, còn có dấu răng nông trên môi cô.
Tô Yến Thành nghiêng người tiến lại gần cô, cả hai đều có thể cảm nhận được hơi nóng trên người đối phương khi hít thở.
Đầu Thẩm Uyển dựa vào tường, vừa chạm mắt với anh thì đã bị thiêu đốt đến mức lông mi rung lên.
"Uyển Uyển, anh có thể hôn em không?"
Toi rồi, dường như hơi quá rồi.
Ánh mắt anh khóa chặt trên người cô, hoàn toàn không còn cố hết sức kiềm chế như vừa rồi, chỉ là trong lúc vô tình lộ ra sự xâm lược thôi đã khiến Thẩm Uyển lúng túng, chưa kể anh còn hỏi thẳng thừng như vậy.
Thẩm Uyển không lên tiếng, nhưng đầu ngón tay mảnh khảnh đã nhẹ nhàng móc cổ tay anh đặt bên hông cô, giống như âm thầm đồng ý.
Nhịp tim của Tô Yến Thành hoàn toàn mất đi quy luật, anh không khống chế được ghé sát vào cô một lần nữa, chóp mũi chạm vào mặt cô. Với hoảng cách bây giờ, chỉ cần anh tiến lên thêm một chút là có thể chạm vào đôi môi mà anh nhung nhớ từ lâu.
Tuy nhiên vào lúc này, động tác của Tô Yến Thành lại tràn đầy kiềm chế cấm dục.
Nhưng anh ta không đi thẳng đến mục tiêu của mình, mà giống như một người bảo vệ muốn trân trọng báu vật mà khó khăn lắm mới có được.
Nụ hôn nhẹ đầu tiên của anh đáp xuống mặt cô, tiếp theo là chóp mũi, khóe môi...
Cái chạm nhẹ nhàng như lông vũ, khuấy động nhịp tim của Thẩm Uyển, khiến cô cũng trở nên căng thẳng, ngón tay mảnh khảnh nắm lấy cổ tay anh và siết chặt.
Lặng lẽ thúc giục.