Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 93



----

 

Một tiếng cười trầm thấp tràn ra từ cổ họng Tô Yến Thành.

 

Không đợi Thẩm Uyển cảm thấy xấu hổ muốn đẩy anh ra, Tô Yến Thành đột nhiên thay đổi động tác, tay trái nắm lấy tay cô kéo lại gần, tay còn lại thì nắm chặt vai cô.

 

Nếu lúc này có người đi ngang qua cửa, chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng rộng lớn của anh, Thẩm Uyển hoàn toàn bị anh bao phủ trong bóng mình.

 

Động tác mạnh mẽ và chiếm hữu khiến nhịp tim của Thẩm Uyển đột nhiên tăng tốc, Tô Yến Thành không cho cô cơ hội hối hận, cúi đầu hôn thẳng lên môi cô.

 

Lực chuyển từ nhẹ sang mạnh, một nụ hôn mang theo mùi trái cây ngọt ngào kéo dài hồi lâu.

 

Mãi cho đến khi Tô Yến Thành nhẹ nhàng hôn lên môi cô rồi chậm rãi rời đi, đôi mắt nhắm chặt của Thẩm Uyển mới dám mở ra.

 

Quầng sáng đỏ nhạt len lỏi ở trong mắt cô, trong mắt lóng lánh ánh nước.

 

Thấy hơi thở của Tô Yến Thành hơi dồn dập, trái tim dường như sụp đổ, hơi nâng cằm lên, cuối cùng hôn lên đuôi mắt đong đầy tình yêu.

 

Thẩm Uyển cảm nhận được sự kiềm chế và trân trọng từ nụ hôn dịu dàng này.

 

Sau khi hai người tách ra, trong phòng luyện múa tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ nghe được tiếng lá cây xào xạc do gió thổi bên ngoài.

 

Hai má Thẩm Uyển đỏ bừng, thứ còn đỏ hơn là đôi môi của cô, ẩm ướt giống như quả anh đào mới chín dụ dỗ người ta hái.

 

Tô Yến Thành sững sờ trong chốc lát, đưa tay lên môi ho khẽ, chậm rãi nhìn đi chỗ khác, tay kia ôm cô không nỡ buông ra.

 

Khóe mắt quét qua trái cây vừa bị đặt bừa trên mặt đất, quay sang hỏi cô:

 

"Em còn ăn không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thẩm Uyển nhìn qua, nhưng ánh mắt lập tức chú ý đến chiếc áo sơ mi trên n.g.ự.c anh bị cởi ra hai cúc do vừa rồi mình túm loạn.

 

Cô mím khóe môi hơi tê dại, nhìn đi chỗ khác rồi lắc đầu.

 

Tay phải anh vẫn nắm chặt, Thẩm Uyển duỗi tay trái ra nắm lấy bàn tay hai người đang đan vào nhau, nhìn thời gian trên đồng hồ ở cổ tay anh.

 

Chỉ còn chưa đầy hai mươi phút nữa là kết thúc giờ nghỉ trưa.

 

Tô Yến Thành cũng nhìn thấy liền hỏi cô: "Em có muốn nghỉ ngơi một lát không?"

 

Thẩm Uyển ngẩng đầu nhìn anh, vừa rồi cô cũng không luyện tập nhiều, chỉ cùng anh..., thì mệt chỗ nào chứ?

 

Nhưng cô vẫn gật đầu. "Vậy lát nữa anh gọi em nhé?"

 

Ngay khi Tô Yến Thành nói đồng ý, hai vai rũ xuống, Thẩm Uyển liền nhắm mắt dựa vào.

 

Anh lập tức cử động nhẹ nhàng, từ từ dựa lưng vào tường để cô dựa vào thoải mái hơn.