----
Cô tên gì? Cô ở đoàn văn công sao?”
“Tôi không có hứng thú với anh, vị đồng chí này, mời anh tránh ra.”
Thẩm Uyển nghe xong lời giải thích của anh vẫn không hề bị lay động, ngay cả sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng.
Đây là lần đầu tiên Thái Tiến Minh hoàn toàn bị phớt lờ trước mặt một cô gái xinh đẹp như vậy, nhưng anh ta không những không tức giận với Thẩm Uyển mà còn cảm thấy vẻ mặt lạnh lùng, xinh đẹp của cô khiến trái tim anh ta càng ngứa ngáy hơn.
“Đừng mà, tôi thật sự chỉ muốn làm quen với cô. Cô nói cho tôi biết tên của cô trước, tôi...”
Thái Tiến Minh vẫn muốn tiếp tục dây dưa.
Trình Anh ở bên kia vừa nói xong với nhóm trưởng, bắt đầu đi tìm Thẩm Uyển, vừa quay người lại thì phát hiện cô bị một người đàn ông chặn đường không cho cô đi, cô ấy lập tức nhướng mày, tức giận đi tới:
“Này, anh... Anh đang làm gì vậy! Sao anh lại chặn cô ấy! Chúng tôi không đến tham gia giao lưu!”
Cô kéo Thẩm Uyển ra phía sau giống như gà mái bảo vệ gà con, trừng mắt liếc nhìn Thái Tiến Minh nói:
“Vị đồng chí này, cô ấy không muốn làm quen với anh, anh còn không mau tránh ra!”
Thái Tiến Minh cau mày, thấy vài người ở xung quanh đã chú ý đến động tĩnh ở đây, nhìn sang, anh ta lùi lại một bước và thỏa hiệp nói:
“Này, các cô đừng tức giận, tôi thật sự chỉ muốn làm quen với cô ấy thôi...”
Giải thích xong, ánh mắt anh ta lướt qua Trình Anh, nhìn sang Thẩm Uyển, đường nét trên khuôn mặt chỉ không đứng đắn lắm hiện nặn ra nụ cười mặn mà, nhưng anh ta lại tự cho rằng mình rất đẹp trai.
Thẩm Uyển không hề động lòng, thậm chí còn chán ghét quay mặt sang chỗ khác.
Trình Anh trợn mắt nhìn anh ta, kéo cô rời đi.
Thái Tiến Minh không dám tiếp tực đuổi theo trước mặt nhiều người như vậy, nhưng ánh mắt anh ta nhìn bóng lưng của Thẩm Uyển vô cùng hứng thú.
Sau khi rời khỏi khán phòng, Trình Anh hơi áy náy, đi theo xin lỗi Thẩm Uyển:
“Xin lỗi, Uyển Uyển, hôm nay tôi gọi cậu đến giúp, lại hại cậu bị người khác làm phiền, thật sự rất xin lỗi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Uyển lắc đầu, cũng không quan tâm:
“Do tôi chủ động đến tìm cậu, liên quan gì đến cậu chứ? Được, dù sao sau này tôi cũng sẽ không gặp lại anh ta.”
Nghe xong, Trình Anh có chút do dự, nhà dượng cô của cô ấy là hàng xóm với nhà họ Thái, cô ấy cũng từng nghe nói một ít chuyện về Thái Tiến Minh từ cô mình, không thể nói hết bằng một câu được:
“Uyển Uyển, tôi biết người vừa rồi.”
“Anh ta không phải là người tốt, nhưng đó là trong nhà anh ta,”
Trình Anh dừng lại, giơ tay lên trên ra hiệu, hơi chán ghét nói:
“Lúc trước tôi nghe cô tôi nói lúc Thái Tiến Minh ở chỗ Quân khu rất thích làm loạn chuyện quan hệ nam nữ, suýt chút nữa bị phạt vì tác phong, nhưng ai bảo người ta lại có chỗ dựa lớn như thế, không những không bị phạt mà còn được chuyển về Quân khu Bắc Thành, tôi sợ sau này anh ta sẽ còn làm phiền cậu nữa.”
Thật ra, cô Trình Anh nói những chuyện này với cô ấy để cô ấy tránh xa Thái Tiến Minh, không dính líu đến loại người như vậy, không ngờ Thẩm Uyển lại bị anh ta để ý tới.
“Thật à? Cũng không sao cả, tệ nhất thì sau này tôi sẽ tránh mặt anh ta.”
Thẩm Uyển vẫn không quan tâm, ngược lại cô còn không để ý mà an ủi cô ấy.
Không ngờ ngày hôm sau Thái Tiến Minh đã nghe ngóng được danh tính của Thẩm Uyển, trực tiếp xuất hiện trong đoàn văn công.
Ngay khi nhìn thấy anh ta, Trình Anh đã lập tức phiền muộn.
“Uyển Uyển, anh ta thật sự tìm đến à…”
Cô ấy vội vàng chạy đến phòng tập tìm Thẩm Uyển để nhắc nhở cô.
Thẩm Uyển vẫn bình tĩnh như cũ nói:
“Cứ mặc kệ anh ta, anh ta cũng không thể ép buộc tôi được.”
Nhưng trong lòng lại nghĩ anh ta mắc câu nhanh, cô chỉ sợ anh ta sẽ không mắc câu.
Hai ngày sau, hầu như lúc nào rảnh rỗi Thái Tiến Minh đều chạy đến đoàn văn công để chặn Thẩm Uyển, khi có người ngăn anh ta ở dưới lầu, anh ta sẽ trông chừng, chờ khi Thẩm Uyển luyện tập xong, anh ta mới đi đến nói chuyện với mọi người.