Đã ba ngày trôi qua kể từ lúc Ô Hành Bạch thẳng thắn thú nhận tất cả mọi chuyện.
Và cũng đúng ba ngày ấy, Quý Quan Kỳ tỉnh lại, không thiếu một khắc nào.
Chỉ là, trong suốt ba ngày dài đằng đẵng đó, y hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của một người nào đó—không thèm nhìn, không nói, cũng không đếm xỉa.
Ô Hành Bạch hiểu rất rõ bản thân đã từng làm ra không ít chuyện hoang đường, thậm chí là không thể tha thứ.
Vì vậy, lúc này đây hắn chẳng dám làm gì quá phận, chỉ lặng lẽ theo sau Quý Quan Kỳ, âm thầm quan sát y từng chút một, mãi đến khi thấy y dần dần khôi phục lại linh lực, hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tông chủ Vạn Hoa Tông đứng bên cạnh nhìn cách hai người này ở chung với nhau, cuối cùng không nhịn được mà bật cười thành tiếng:
"Lại có chuyện gì nữa đây?"
"Không có gì."
Ô Hành Bạch lập tức phản ứng, gần như chen vào lời bà, sợ bà lại nói ra điều gì đó bất lợi cho hắn.
Dù rằng hắn đã cố hết sức hồi tưởng xem bản thân còn điều gì chưa khai ra hay không, nhưng vì những chuyện hắn từng làm sai quá nhiều, đến mức chính hắn cũng không dám chắc mình đã thú nhận hết chưa.
Tin tức Ô Hành Bạch sống lại nhanh chóng lan khắp tu chân giới, khiến ai nấy đều kinh ngạc đến mức không thể tin vào tai mình.
Có người còn đoán rằng hắn sẽ tái lập Huyền Thiên Tông, một lần nữa ngẩng cao đầu bước ra dưới danh nghĩa Trấn Nam tiên tôn. Nhưng điều khiến tất cả đều ngạc nhiên chính là, kể từ sau khi tỉnh lại đến nay, Ô Hành Bạch chưa từng nhắc đến chuyện đó dù chỉ một lần.
Vạn Kiếm Tông cũng đã từng chủ động mời Quý Quan Kỳ gia nhập.
Dù sao y cũng là người nhập đạo bằng kiếm, lại mang thiên phú hiếm có trong ngàn người mới gặp được một.
Thế nhưng y vẫn từ chối không chút do dự.
So với việc bị ràng buộc trong một đại tông môn, y lại càng thích một cuộc sống tiêu dao tự tại, không bị ai kiểm soát.
Trong khoảng thời gian dưỡng thương ở Vạn Hoa Tông, Quý Quan Kỳ thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm vài chiêu kiếm thuật cho Ô Hành Bạch.
Nhưng dù đã luyện đi luyện lại không biết bao nhiêu lần, đối phương vẫn không thể thi triển thành thạo.
Quý Quan Kỳ hơi nheo mắt, nhìn hắn một cách không hài lòng, rồi hừ lạnh một tiếng.
Ngay khoảnh khắc đó, kiếm pháp của Ô Hành Bạch lập tức trở nên lưu loát hẳn, từng chiêu từng thức uyển chuyển như nước chảy mây trôi, không còn chút cứng nhắc nào như trước.
"Nếu lần sau còn giả vờ không biết, thì tập lại chiêu này một trăm lần."
Quý Quan Kỳ nói rồi dựa người vào chiếc ghế mây phía sau. Bên cạnh y là bầu rượu yêu thích, tay cầm chén rượu nhấm nháp từng ngụm nhỏ, thong thả ngắm nhìn Ô Hành Bạch luyện kiếm như thể đang xem một vở kịch thú vị.
Thấy hắn sắp thu kiếm lại, y tiện tay phóng ra một thanh phi kiếm.
Nhân lúc Ô Hành Bạch giơ tay đón lấy, y nhếch môi cười khẽ:
"Tiện thể lấy cho ta bình rượu mới luôn đi."
Ô Hành Bạch nhìn thanh Quân Tử Kiếm vừa sượt qua người mình, bất đắc dĩ rút kiếm ra.
Sau đó, hắn ngoan ngoãn đi lấy thêm một bình rượu khác, cung kính đưa đến:
"Còn giận sao? Ta đã khai hết rồi, không giấu giếm điều gì nữa đâu."
"Không giận."
Quý Quan Kỳ khẽ cong môi, ánh mắt đầy ý vị sâu xa:
"Chỉ là... ngươi cũng khiến ta bất ngờ thật đấy. Mới nhìn ánh mắt đầu tiên đã có âm mưu sẵn rồi."
"Ngươi còn dám nói là không giận..."
Ô Hành Bạch khẽ thở dài, quỳ một chân xuống bên cạnh y, dịu giọng dỗ dành:
"Nghe nói hôm nay dưới trấn có phiên chợ. Không bằng... chúng ta cùng đi dạo một vòng nhé?"
Quý Quan Kỳ cũng không từ chối.
Thật ra, nếu bỏ qua những chuyện rối ren và đau lòng kia, y vốn là người khá thích náo nhiệt.
Sau khi nhận lại thanh Quân Tử Kiếm từ tay Ô Hành Bạch, y đứng dậy bước vào phòng thay y phục.
Khi quay trở ra, vừa bước đến cửa thì y đã thấy Ô Hành Bạch cũng đã thay bộ đồ mới.
Điều khiến y chú ý hơn cả—
Chính là... phục trang của hai người có phần tương đồng đến đáng ngờ.
Quý Quan Kỳ nheo mắt nhìn hắn đầy nghi ngờ:
"Ngươi cố ý sao?"
"Không phải đâu, thật sự không phải mà."
Ô Hành Bạch vội vàng giơ tay ra hiệu chứng minh mình trong sạch, nhưng giọng điệu lại nghe không khác gì đang cố tình chối cãi:
"Ai bảo chúng ta tâm linh tương thông chứ?"
Tông chủ Vạn Hoa Tông đứng bên ngoài nghe được, chỉ cảm thấy đau đầu.
Bà hoàn toàn không muốn bình luận thêm về mấy trò "ngốc nghếch" này của Ô Hành Bạch.
Hắn đúng là không thể đưa ra chốn nghiêm trang được mà.
"Nhớ về sớm nhé."
Bà dặn dò:
"Tối nay là đêm trăng tròn, có thể đến Bích Nguyệt Tuyền tắm suối nước nóng."
"Đa tạ tông chủ đã có lòng."
Quý Quan Kỳ đáp, ánh mắt nghiêm túc hơn thường ngày:
"Chỉ là... hôm nay chúng ta không định quay về nữa."
Thực ra, y vốn đã định nhân dịp này để chính thức nói lời từ biệt.
Không ngờ tông chủ Vạn Hoa Tông lại chủ động đến tiễn.
Vì thế, y cũng không ngại ngần mà nói thẳng:
"Những ngày qua, đa tạ tông chủ đã tận tình chiếu cố."
Ngay lúc đó, Ô Hành Bạch đứng cạnh, ôm kiếm tựa vào cột, ánh mắt lặng lẽ nhìn Quý Quan Kỳ, sâu thẳm và ấm áp như ánh chiều tà.
"Hai ngươi sắp rời đi sao?"
Tông chủ Vạn Hoa Tông thoáng sững người, nhưng chỉ vài giây sau bà đã hiểu, khẽ mỉm cười:
"Cũng phải thôi.
Nếu ta không phải là tông chủ, có lẽ ta cũng sẽ chọn đồng hành cùng hai ngươi."
"Nếu hai vị đã quyết định, ta cũng không giữ lại nữa."
"Chỉ là..."
Bà dừng lại một lát, sau đó mỉm cười nói tiếp:
"Quà chia tay, hai vị cứ nhận lấy đi."
Hai bình đan dược được đặt ngay ngắn trước mặt Quý Quan Kỳ và Ô Hành Bạch.
Lớp men ngọc bên ngoài bình thuốc bóng loáng, toát lên một vẻ ấm áp mơ hồ, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết đây là linh đan thượng phẩm, quý giá đến mức hiếm thấy trong tu chân giới.
Quý Quan Kỳ đang định từ chối, nhưng tông chủ Vạn Hoa Tông đã lên tiếng trước, không cho y cơ hội nói gì:
"Chúng ta có quan hệ thế nào, ngươi còn khách sáo làm gì."
"Chỉ mong rằng sau này, nếu Vạn Hoa Tông gặp phải nguy nan, hai vị có thể ra tay giúp đỡ là ta mãn nguyện rồi."
Lời đã nói đến mức ấy, nếu còn cố tình từ chối thì thật sự cũng không tiện nữa.
Quý Quan Kỳ và Ô Hành Bạch đành yên lặng nhận lấy.
Trước lúc rời đi, hai người để lại một tấm truyền âm phù.
Quý Quan Kỳ nhẹ giọng nói:
"Hôm nay chia tay, sau này gặp lại."
Y và Ô Hành Bạch cùng đặt truyền âm phù ở một chỗ, tông chủ Vạn Hoa Tông đưa tay nhận lấy, ánh mắt dịu dàng:
"Đi đường cẩn thận."
Sau khi chính thức rời khỏi Vạn Hoa Tông, hai người sóng vai xuống núi, cùng nhau đi dạo phiên chợ.
Phố xá phía dưới náo nhiệt hẳn lên, người qua kẻ lại đông như trẩy hội, tiếng rao hàng xen lẫn tiếng cười nói, không khí tưng bừng như đón tết.
Họ hòa vào dòng người huyên náo ấy, nhưng suốt từ đầu đến cuối—bàn tay hai người vẫn nắm chặt lấy nhau, không hề buông ra lấy một lần.
Chính xác hơn là—
Ô Hành Bạch vẫn luôn nắm tay Quý Quan Kỳ thật chặt.
Hắn không dám buông, cũng không thể buông.
Bởi vì trong thâm tâm hắn vẫn luôn có một nỗi lo sợ sâu kín—chỉ cần hơi lỏng tay một chút thôi, người kia sẽ tan biến, mãi mãi không còn thấy nữa.
Bất ngờ, một cỗ xe ngựa lao như gió từ phía cuối con phố băng thẳng qua đường lớn.
Tốc độ quá nhanh, khiến đám đông chưa kịp phản ứng đã hỗn loạn cả lên.
Ô Hành Bạch chỉ vừa nghe thấy tiếng gió rít qua tai, còn chưa kịp xoay người, đã cảm thấy bàn tay mình bị kéo mạnh sang một bên.
Ngay sau đó, hắn va mạnh vào người Quý Quan Kỳ.
Ánh mắt của y vẫn dõi theo cỗ xe ngựa đang lao về phía xa, giọng nói thản nhiên như không có chuyện gì:
"Phi nước đại giữa phố, không biết là xe nhà ai mà dám làm vậy?"
"Ngươi có sao không?" Ô Hành Bạch lập tức hỏi, giọng đầy lo lắng.
"Ta thì tất nhiên không sao rồi."
Quý Quan Kỳ liếc nhìn hắn, ánh mắt hờ hững:
"Người gặp chuyện là ngươi mới đúng."
"Hiện tại ngươi linh lực yếu ớt như vậy, tốt nhất nên cẩn thận một chút."
May mà năm xưa Trấn Nam tiên tôn từng có danh vọng lẫy lừng, lại để lại không ít tiếng tốt.
Nhờ đó, sau khi Ô Hành Bạch mất hết linh lực, hắn không bị đám cừu nhân xưa vây giết, cũng không rơi vào hiểm cảnh.
Chính bản thân hắn cũng không quá vội vã trong việc khôi phục tu vi. Dù sao thì được ở cạnh Quý Quan Kỳ tu luyện, đối với hắn đã là một loại may mắn.
Chỉ là tốc độ tu luyện của hắn quá chậm, không tương xứng chút nào với thiên linh căn vốn có.
Cũng vì vậy, không ít lần Quý Quan Kỳ nghi ngờ—
Tên này đang cố tình giả vờ yếu đuối để giở trò thì phải.
Chỉ là...
Cũng giống như lúc nãy, khi chiếc xe ngựa lao tới, y vẫn không thể làm ngơ mà bỏ mặc hắn.
"Ngươi tốt nhất hãy sớm khôi phục linh lực."
Quý Quan Kỳ chậm rãi nói, ngữ khí không quá nghiêm khắc nhưng cũng chẳng dịu dàng:
"Hôm qua ta còn thấy linh lực ngươi vận chuyển ổn định, vậy mà hôm nay lại chậm chạp như thế là sao?"
"Đừng có nghĩ đến chuyện gạt ta."
"Ta..."
Ô Hành Bạch hơi ngập ngừng một chút, sau đó thấp giọng thổ lộ:
"Nếu ta khôi phục quá nhanh... có phải ngươi sẽ nghĩ đến chuyện rời xa ta sớm hơn không?"
Nghe vậy, Quý Quan Kỳ khựng lại, vẻ mặt thoáng sững sờ.
Y quay sang nhìn hắn một lúc, không nói gì.
Một lúc sau, y khẽ chép miệng, lắc đầu như bất đắc dĩ:
"Ngươi mà còn chậm nữa, ta mới là người sẽ rời đi đấy."
"Nếu ngươi tu luyện nhanh lên, chúng ta còn có thể tỷ thí vài chiêu, xem thử rốt cuộc ai giỏi hơn ai."
Y vận một thân áo trắng, tóc dài buộc cao, phát quan bạc tinh xảo càng tôn lên khí chất tiêu sái, phóng khoáng.
Lúc y quay đầu lại nhìn Ô Hành Bạch, trong đáy mắt không ngờ lại ánh lên một nét cười hiếm hoi.
Ô Hành Bạch nhất thời sững người, ánh mắt khẽ run, cả người như ngẩn ngơ.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, tựa như chẳng cần lời nói cũng hiểu rõ lòng nhau.
Đúng lúc ấy, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng hò reo vui vẻ:
"Nhìn kìa! Pháo hoa! Là pháo hoa kìa!"
Pháo hoa rực rỡ đồng loạt nở rộ trên bầu trời, sắc màu loang loáng sáng bừng cả màn đêm.
Dưới ánh sáng ấy, Quý Quan Kỳ chủ động nghiêng người, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên môi Ô Hành Bạch.
Giọng nói y khẽ khàng nhưng kiên định:
"Như vậy, ngươi đã hiểu ý ta chưa?"
Ánh mắt Ô Hành Bạch khẽ động.
Ngay cả hô hấp cũng trở nên hỗn loạn, tim đập loạn nhịp không thể kiểm soát.
Hắn khàn giọng gọi tên y:
"Ta... Quan Kỳ..."
"Đừng nghĩ nhiều nữa."
Quý Quan Kỳ cắt lời hắn, ánh mắt nghiêm túc xen lẫn chút dịu dàng:
"Chuyện quá khứ... hãy để nó qua đi."
"Chỉ cần từ nay về sau, ngươi luôn ở bên ta."
"Đừng bao giờ phản bội lòng tin của ta lúc này..."
"Thế là đủ rồi."
Lần đầu tiên Quý Quan Kỳ thẳng thắn đáp lại Ô Hành Bạch.
Ngón tay Ô Hành Bạch khẽ run rẩy, hắn lập tức gật đầu liên tục, giọng nói gấp gáp như sợ chỉ cần chậm một nhịp, Quý Quan Kỳ sẽ đổi ý:
"Ta hiểu, ta biết, ta chắc chắn sẽ không phụ ngươi!"
Dường như chỉ cần một cái chớp mắt, một chút do dự, tất cả mọi điều tốt đẹp sẽ tan biến ngay tức khắc.
Xung quanh phiên chợ vẫn còn không ít tu sĩ đạo qua, hiển nhiên đã có người nhận ra hai người họ.
Khi họ vừa định bước tới, dòng người bỗng trở nên hỗn loạn vì chen lấn. Đến lúc nhìn lại, bóng dáng của Quý Quan Kỳ và Ô Hành Bạch đã chẳng còn thấy đâu nữa—như thể vừa tan biến vào trong ánh đèn rực rỡ và tiếng người rộn ràng.
Trong đám đông hỗn loạn ấy, Tiêu Đường Tình lặng lẽ nhìn về hướng hai người kia biến mất.
Sau đó, hắn quay sang nhìn Kiều Du đang đứng ngay cạnh mình.
Hiển nhiên, đối phương cũng mang cùng một suy nghĩ khi tìm đến nơi này.
"Chúng ta chẳng ai thắng cả."
Kiều Du khẽ thở dài:
"Từ khi y chết ở kiếp trước, chúng ta đã không ngừng tranh giành."
"Đến kiếp này, cả hai ta đều thua rồi."
"Thắng hay thua... cũng chẳng còn quan trọng nữa."
Tiêu Đường Tình bật cười, nụ cười nhàn nhạt mang theo chút cay đắng. Ánh mắt hắn xa xăm nhìn về phía ánh trăng:
"Chỉ cần y sống tốt là được."
"Đại sư huynh cuối cùng vẫn ở bên sư tôn, cũng là lẽ đương nhiên."
"Dù sao... không phải ai cũng đủ dũng khí để tự hủy thần thức."
Hắn không làm được.
Kiều Du cũng biết bản thân mình không thể làm được.
Dưới ánh trăng, hai người họ cưỡi ngựa đi men theo con đường nhỏ sát bên hồ nước. Mặt hồ lấp lánh phản chiếu ánh trăng bạc, yên ả và dịu dàng như trải một tấm lụa sáng.
Người cưỡi ngựa phía trước bất chợt dừng lại, nhẹ nhàng nhảy xuống, vỗ tay lên bờ vai tuấn mã rồi quay sang nói với người đi cùng:
"Nghỉ ngơi một lát đi."
Quý Quan Kỳ đứng bên hồ, ánh mắt trầm lặng. Y nhớ rất rõ nơi này.
Trước kia, Ô Hành Bạch từng giả trang thành Lý Hành Chu, nướng cá ở đúng chỗ này.
Dù khi đó mùi vị quả thực không ngon cho lắm.
Y cũng nhớ sau này, khi thân phận thật của Ô Hành Bạch bị bại lộ, Lộ Tiểu Trì trúng độc nặng, y đã dẫn hắn băng qua nơi này để chạy trốn.
"Tối nay ăn gì đây?"
Quý Quan Kỳ nhìn mặt hồ, nhẹ giọng hỏi:
"Nướng cá đi, có ăn không?"
"Ăn!"
Ô Hành Bạch lập tức đáp ngay không chút do dự:
"Ta đi nướng cá cho ngươi."
Quý Quan Kỳ cong ngón tay, khẽ huýt một tiếng sáo nhỏ.
Chẳng mấy chốc, Thanh Loan từ trên cao sà xuống, vỗ cánh phành phạch rồi quắp hai con cá to thả xuống ngay trước mặt hai người.
Giống như lần trước, nó cố ý hất nước tung tóe khắp người Ô Hành Bạch.
Hắn bất đắc dĩ liếc nhìn Quý Quan Kỳ:
"Nó cố ý."
"Đúng là cố ý."
Quý Quan Kỳ bật cười, cố tình nhướng cằm, giọng điệu đầy khiêu khích:
"Sao nào?"
Ô Hành Bạch khẽ thở dài, cúi người nhặt hai con cá lên, vừa lắc đầu vừa bất lực nói:
"Ngươi thiên vị nó quá."
Quý Quan Kỳ nằm nghiêng trên bãi cỏ, ánh mắt lặng lẽ dõi theo bóng dáng bận rộn đang nhóm lửa, làm cá trước mắt.
Mùi cá nướng dần lan tỏa trong không khí, quyện vào gió đêm thoảng hương cỏ dại, khiến lòng người nhẹ nhõm.
Không biết từ khi nào, tay nghề của Ô Hành Bạch đã tiến bộ hẳn. Ít nhất thì... cá nướng lần này không còn dở tệ như trước nữa, thậm chí còn có chút hấp dẫn.
"Hôm nay mùi vị thế nào?"
Ô Hành Bạch ngồi đối diện, trong ánh mắt mang theo chút mong chờ hỏi.
"Ngon hơn nhiều rồi."
Quý Quan Kỳ khẽ liếc nhìn hắn, chợt hỏi:
"Xem như ngươi tặng ta thứ này?"
"Hả?"
Ô Hành Bạch hơi sững người, vẫn chưa hiểu rõ y định nói gì.
Ngay sau đó, hắn thấy Quý Quan Kỳ tháo túi Càn Khôn bên hông, ném thẳng về phía hắn.
Hắn giơ tay bắt lấy theo phản xạ, trong lòng vẫn chưa kịp phản ứng.
Lúc này, giọng nói của Quý Quan Kỳ chậm rãi vang lên:
"Trao đổi đi."
"Cầm đồ của ta, từ nay ngươi chính là người của ta."
"Vô Tận Nhai không phải đi không công."
"Trời đất chứng giám, kết làm đạo lữ."
Ô Hành Bạch thoáng chấn động. Trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc rõ rệt, cả người cứng đờ trong khoảnh khắc.
"Đây là...?"
"Thư thành thân."
Quý Quan Kỳ đáp một cách bình thản, như thể chỉ đang nói một chuyện đơn giản bình thường.
Ô Hành Bạch mở túi Càn Khôn ra.
Bên trong chỉ có một vật duy nhất.
Là một phiến đá nhỏ, hơi ấm còn vương lại nơi đầu ngón tay.
Trên đó có khắc thư thành thân, dưới cùng là hai cái tên nổi bật—