Ta chỉ khẽ lắc đầu, đáp:
“Tình yêu của hắn chỉ là tự lừa mình dối người. Chẳng qua là vì Vệ Tuyết Ý c.h.ế.t rồi, hắn chẳng thể bù đắp được lòng tự tôn bị tổn thương. Chứ chưa chắc thật lòng yêu thương nàng ấy.”
“Nếu hôm nay người mang thai, chịu khổ là Vệ Tuyết Ý, hắn chưa chắc đã không buông lời như vậy.”
Người có phẩm hạnh vốn đoan chính, sẽ chẳng bao giờ thốt ra lời lạnh nhạt với ai.
Mà Từ Giới, từ trước tới nay chưa từng biết cảm thông với khổ đau của người khác, cho nên mới từng bước từng bước, tự đẩy mình vào ngõ cụt.
Sau khi ta sinh hài tử, Từ Giới chẳng còn si mê ta như trước.
Hắn ép ta vào phủ, chẳng qua chỉ là để thỏa mãn một loại chấp niệm bệnh hoạn:
Hắn muốn một “Vệ Tuyết Ý” như vật phụ thuộc, muốn “Vệ Tuyết Ý” ấy bình an sinh ra đứa con trưởng đã mất.
Thế mà nay, mọi thứ ta đều đã làm được rồi, hắn lại quay sang hờ hững, như thể chẳng còn chút hứng thú nào nữa.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Những cơn điên cuồng, những trận cuồng loạn, những ánh mắt dữ dội trước kia, giờ đây cũng tan đi quá nửa.
Giữa đêm sâu, hắn lặng lẽ bước vào phòng ta, không nói một lời, nằm xuống phía sau lưng ta.
Nếu là trước kia, ắt hẳn hắn đã mạnh bạo ra tay, vậy mà nay lại yên tĩnh đến mức như thể chưa từng tồn tại.
Có lẽ chính hắn cũng dần nhận ra—— những gì mình đã làm toàn là dã tràng xe cát, dùng sai phương thuốc thì chẳng thể chữa đúng bệnh.
Sau tiệc thôi nôi của Tương Ức, lại có tin giặc xâm chiếm biên ải.
Tất cả lại lặp lại như xưa:
Hoàng đế muốn triệu Từ Giới thống lĩnh binh lính ra trận, các phó tướng cũng lần lượt đến phủ, khuyên hắn chủ động xin đi.
Vẫn là tiết Thanh Minh năm ấy, mưa xuân lất phất đến lạnh người.
Ta đứng dưới hiên cắt tỉa cành hoa, Từ Giới vô thức ngoảnh sang nhìn ta, ngơ ngẩn thật lâu.
Qua màn mưa, Giang Văn Nhạn đứng cạnh ta.
Nàng cố tình học theo Vệ Tuyết Ý, từ dáng người, y phục, kiểu tóc đến phấn son, so với thuở mới nhập phủ lại càng giống hơn nhiều.
Còn ta, thì khe khẽ ngân nga tiểu khúc nơi quê nhà của Vệ Tuyết Ý, vô tình hữu ý đứng sau Giang Văn Nhạn, khiến Từ Giới không thể thấy rõ mặt ta.
Cứ như vậy, ta và Giang Văn Nhạn —— hai người chúng ta trong mắt Từ Giới, ghép lại thành một “Vệ Tuyết Ý” hoàn chỉnh.
Vệ Tuyết Ý do chúng ta tạo ra là người vì Từ Giới mà sống, ngày ngày miệng không rời hai chữ “tình thâm,” ở trong phủ an phận làm vợ, nuôi con.
Các phó tướng đang liên tục thúc giục hắn hạ quyết định.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, liễu rũ lặng im, nước mưa rơi lăn tăn khắp mặt sân, như thể lòng Từ Giới cũng dậy lên từng đợt gợn sóng.
Nhưng lần này, hắn không còn tỏ ra do dự.
Hắn lẩm bẩm lại lời từng nghe từ Vệ Tuyết Ý năm xưa:
“Nếu ta c.h.ế.t nơi sa trường, nàng trái lại sẽ thấy thanh tĩnh.”
Hiển nhiên, Từ Giới không định vì ta hay vì Giang Văn Nhạn mà ở lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn chẳng hề lo lắng chúng ta không có ai chăm sóc.
Khoảnh khắc phải đối mặt với sinh tử, hắn rốt cuộc cũng hiểu ra——thế gian này, căn bản không một ai có thể thực sự thay thế được Vệ Tuyết Ý.
Thay thế được hình dáng, nhưng chẳng thay thế được trái tim.
Người hắn yêu, từ đầu đến cuối, vẫn luôn là người chẳng hề yêu hắn —— Vệ Tuyết Ý.
Ngoài nàng ra, không ai có thể khiến hắn tâm tâm niệm niệm, day dứt khôn nguôi.
Tướng quân g.i.ế.c địch oai hùng kia lúc này đã cúi đầu, trầm mặc ngồi bên bàn.
Sương mù mịt, Từ Giới mặc áo giáp đen, tựa như một khối núi đá ướt sũng.
Đối mặt với từng nữ tử bị hắn hủy hoại, không biết trong lòng hắn có từng dấy lên chút ăn năn.
Đêm trước khi xuất chinh, hắn nằm cạnh ta, hơi thở mỏng nhẹ.
Giữa đêm sâu, hắn bỗng hỏi:
“Lư Kiều Nhi, mẫu thân nàng có từng nấu cơm cho nàng ăn không?”
Ta vốn không định để ý đến hắn, nhưng nghe hắn đột nhiên không gọi “Tuyết Ý”, lại gọi tên thật của ta, ta không nhịn được mà bật cười khẽ.
“Hầu gia à, dân đen bọn ta khác Hầu phủ của ngài, chẳng có mấy chục trù nương hầu hạ, tất nhiên phải tự mình nấu nướng rồi.”
Từ Giới lại hỏi lần nữa:
“Mẫu thân nàng có từng tự tay nấu cơm cho nàng ăn không?”
Hiếm khi thấy hắn dịu giọng mà kiên nhẫn như vậy với ta, ta đáp:
“Mẫu thân ta có, phụ thân ta lúc sinh thời cũng thường nấu ăn cho ta và tỷ tỷ.”
Từ Giới khẽ cười, nụ cười mang theo mỏi mệt, thở dài một tiếng:
“Ta đã quên mất dáng vẻ của phụ mẫu ta rồi. Họ đều là tướng lĩnh ngoài chiến trường, c.h.ế.t rất sớm.”
Lúc ấy ta mới hay, mẫu thân của Từ Giới lại từng làm tướng quân – giống hệt Vệ Tuyết Ý.
“Lư Kiều Nhi, nàng nói xem, ta sợ Tuyết Ý cũng c.h.ế.t như mẫu thân ta, nên mới giữ nàng ấy lại trong Hầu phủ, như vậy có sai không?”
“Phụ mẫu ta mất sớm, ta chẳng còn nhà, chỉ muốn cùng nàng ấy lập nên một mái ấm, vậy cũng là sai sao?”
Ta im lặng thật lâu, cuối cùng vẫn chọn nói thật:
“Từ Giới, ngài sợ cô đơn, sợ người thân yêu chẳng thể cùng ngài đầu bạc răng long, điều đó không sai.”
Ta trở mình lại, lần đầu tiên, dưới ánh nến đầu giường, để Từ Giới nhìn rõ khuôn mặt ta.
Bất luận lần này hắn xuất chinh là muốn sống sót trở về hay chôn thân nơi chiến địa, ta đều muốn đêm nay hắn nhìn rõ ta là ai.
“Ngài sai là ở chỗ — không nên cưỡng ép người khác đến điểm tô cho cuộc đời ngài. Cố phu nhân khác với ngài, ngài thấy làm tướng quân quá khổ, nhưng nàng thì ôm chí báo quốc, thà lấy da ngựa bọc thây nơi sa trường. Ngài muốn có một mái nhà, cũng nên hỏi người khác có cam lòng cùng ngài dựng nên mái nhà đó hay không.”
Từ Giới chống người ngồi dậy, đột ngột đưa tay nâng cằm ta lên.
Ánh lửa hắt lên trọn gương mặt ta, rốt cuộc hắn cũng nhìn cho thật kỹ: “Nàng không thể dùng giọng nói của Tuyết Ý… để nói với ta những lời này.”
“Từ Giới!” – ta cắt ngang lời hắn, cắt đứt tiếng thì thầm tự lừa mình dối người kia – “Ta chưa từng là Vệ Tuyết Ý, ta là Lư Kiều Nhi.”