Về sau, hàng xóm láng giềng đều bảo: tiểu tử ngốc ghép đôi với nha đầu lanh lợi — cũng là chuyện lạ đời.
Họ thắc mắc là ta miệng mồm lém lỉnh thế, thì sống với một cục gỗ như Lục Đồng Sinh cả đời kiểu gì cho nổi.
Khi ấy, ta từng nói với mẫu thân về cái tốt của Lục Đồng Sinh:
“Mắt hắn biết nói chuyện, chỉ cần liếc con một cái là con biết hắn lại muốn lén dúi tiền cho con rồi.”
Một người tốt như vậy, thật lòng ta muốn sống bên hắn cả đời.
Thế mà giờ đây, ta đã thành thê tử của kẻ khác, mỗi lần nhắc đến Đồng Sinh, trong lòng chỉ còn bất lực và nghẹn ngào.
Gương mặt mẫu thân ta u sầu, đáp:
“Con cũng biết mà, thằng bé đó chẳng bao giờ nói năng gì. Khổ sở gì cũng chỉ biết nghiến răng nuốt vào bụng.”
“Nghe nói con bị cướp hôn, lão gia nhà họ Lục tức quá, dắt cháu mình tới nha môn cáo quan. Nhưng như vậy có ích gì đâu? Người cướp con là quân hầu quyền cao chức trọng, lão gia lại bị phạt roi, còn bị đuổi khỏi nha môn.”
“Bảy mươi tuổi đầu rồi, làm sao chịu nổi trận đòn ấy…Đêm hôm kia, người đã không qua khỏi.”
Phụ mẫu bên nhà họ Lục sủng ái trưởng tử, Lục Đồng Sinh – cục gỗ làm con thứ – là do tổ phụ một tay nuôi nấng.
Thê tử bị cướp, tổ phụ thân yêu lại c.h.ế.t không nhắm mắt.
Thế chẳng phải lấy mạng hắn sao?
Móng tay ta cắm sâu vào lòng bàn tay, ta nghiến chặt răng, nỗi hận trào lên tận cổ.
Tất cả mọi chuyện — đều là do Từ Giới cướp ta vào phủ mà ra!
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Đúng lúc đó, tỷ tỷ ghé sát tai ta, thì thầm một câu:
“Đồng Sinh trà trộn trong đám thợ trồng hoa, đêm nay sẽ vào sân viện của muội để sắp xếp hoa hải đường. Muội… có thể gặp hắn.”
Tim ta chấn động, đập nhanh vô cùng.
Tiễn mẫu thân và tỷ tỷ rời đi, ta ngồi lại trong tân phòng, lặng lẽ chờ màn đêm buông xuống.
Một ý nghĩ táo bạo vụt qua trong đầu.
Mãi cho đến khi đêm xuống, qua khe cửa sổ, ta trông thấy bóng người quen thuộc xuất hiện ở hành lang.
Cửa viện do hai tiểu nha đầu trẻ canh giữ.
Ta vui vẻ ban thưởng cho mỗi người một ít bạc, nói rằng mấy hôm nay vất vả quá rồi, đi nghỉ ngơi một lát rồi hãy quay lại.
Ngày mai là ngày đại hôn, thấy ta đã bắt đầu mang dáng vẻ của một vị chủ mẫu Hầu phủ, hai nha đầu kia đương nhiên ngoan ngoãn nghe lời rời đi.
Ta đứng bên cửa, che giấu cơn sóng ngầm đang cuộn trào trong lòng, chỉ tay về phía Lục Đồng Sinh:
“Ngươi lại đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi về việc bày biện hoa tươi ở tiền sảnh ngày mai.”
Lục Đồng Sinh bước từng bước đến gần.
Ánh sáng từ chiếc đèn lồng tám góc dưới hiên chiếu lên thân hình gầy gò tiều tụy của hắn.
Đôi mắt từng biết nói năm nào, giờ đây chứa đầy uất ức và nhớ thương.
Khi cánh cửa phòng khép lại, ta kéo hắn vào sau bình phong, cuối cùng không nhịn được nữa, nhào vào vòng tay Lục Đồng Sinh.
Hắn sống cùng giấy mực quanh năm, đáng lẽ trên người phải mang hương thơm thanh nhã của cỏ cây.
Thế mà lúc này, lại nồng nặc mùi rượu.
Ta vừa khóc vừa khuyên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đừng uống rượu hành thân nữa…vì ta, chàng cũng phải sống cho thật tốt, được không?”
Lục Đồng Sinh ôm lấy ta, ngay cả khóc… cũng không phát ra tiếng.
“Kiều Nhi, đừng lo cho ta. Ta chỉ cầu… nàng cũng sống cho thật tốt.”
Khúc gỗ của ta, xưa nay chưa từng nói cho ta biết… hắn đã khổ sở đến nhường nào.
Ta cũng ôm chặt lấy hắn, ghé sát bên tai, nghiến răng nói nhỏ:
“Đồng Sinh… nếu bọn họ đã không coi chúng ta là người, vậy thì chúng ta… cũng nên phản kháng một lần.”
Không ngờ, trong mắt Đồng Sinh chẳng hề có sự do dự, hắn chỉ lặng lẽ siết c.h.ặ.t t.a.y ta, kiên định nói:
“Kiều Nhi, nàng là thê tử của ta. Cả đời này… cũng là thê tử của ta.”
Hắn nói với ta, hắn đã có tính toán.
Hắn sẽ từ một gã sai vặt trong Hầu phủ mà làm nên chuyện, từng bước, từng bước đi lên thành quản sự.
Hắn muốn có một ngày, có thể đường hoàng bước vào nội viện của chủ mẫu Hầu phủ để được gặp ta, giúp đỡ ta.
Dù không có danh phận, hắn cũng nguyện ở bên ta cả đời.
Ta kéo Đồng Sinh đến phía sau giá sách, chậm rãi cởi bỏ y phục trên người hắn.
“Phu quân là ai, ta không thể quyết định. Nhưng… hài tử trong bụng ta là của ai, ta vẫn có thể lựa chọn… phải không?”
Đêm trước ngày đại hôn, ta đã cùng một nam nhân khác — viên phòng.
Sau khi Đồng Sinh rời đi, ta ngồi dưới ánh trăng lạnh lẽo, một mình gắng gượng chờ đến trời sáng.
Đó là đêm dài nhất trong cuộc đời ta.
Tiếng mõ canh vang lên từng hồi.
Trời vừa sáng, ta sẽ phải gả cho người mà ta hận nhất.
Giang Văn Nhạn là thiếp, chỉ được đi cửa hông để vào phủ.
Thế nhưng nàng không giống những thiếp thất ghen tuông tranh sủng như trong thoại bản.
Sau khi ta và Từ Giới hoàn tất mọi nghi thức đại hôn, nàng còn sai người đến thỉnh ý, muốn sớm chuẩn bị việc tế bái tổ tông vào ngày hôm sau.
Ta ngồi sau lớp trướng hồng, chấp thuận, rồi cử mấy ma ma quản sự đắc lực tới hỗ trợ nàng.
Lời vừa dứt, Từ Giới nồng nặc mùi rượu đã đẩy cửa bước vào.
Miệng hắn toàn nói về cố nhân:
“Hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, nàng không nghĩ đến ta, lại còn bận tâm những chuyện nhỏ nhặt trong phủ? Tuyết Ý…”
Nếu thật sự là thanh mai trúc mã, hai bên tình ý sâu nặng, thì sao cố phu nhân lại phải lo nội vụ trong phủ ngay trong đêm thành thân?
Ta nghe ra trong lời hắn mang theo giận dữ, liền lập tức ngồi ngoan ngoãn, qua lớp khăn voan đỏ nói nhỏ:
“Hầu gia trách oan thiếp rồi. Thiếp chỉ mong đại hôn của chúng ta được vẹn toàn, không một chút sơ sót.”
Ta biết, hắn chỉ mê giọng nói của ta.
Vì vậy ta sai người dập hết đèn nến, chỉ để lại hai cây nến long phụng trên bàn án ở xa.
“Hầu gia, thiếp đã chờ ngài cả nửa đêm, từng giờ từng khắc đều nghĩ đến ngài…”