Từ Giới áp sát lại gần, ta đưa tay ra, khẽ móc lấy cổ áo hắn.
Sau đó, ta dốc hết sức để thuận theo hắn, dốc hết sức để né đi gương mặt, chỉ phát ra âm thanh mà không để hắn nhìn rõ dung nhan.
Trong lúc động tình, Từ Giới cắn lấy vành tai ta, hài lòng nói:
“Tuyết Ý, ta biết mà… trong lòng nàng vẫn còn ta…”
Vậy thì…trong lòng cố phu nhân, thật sự không có Từ Giới sao?
Cái gọi là thâm tình khó giữ, chẳng lẽ chỉ là sự si mê đơn phương của một mình hắn?
Sáng hôm sau, sau khi tế bái tổ tiên xong, ta cố tình giữ Giang Văn Nhạn lại một mình.
Ta mời nàng cùng ta điều tra kỹ càng về cuộc đời và cái c.h.ế.t của cố phu nhân.
Ta nháy mắt với nàng:
“Học cho giống bao nhiêu, thì những ngày sau này của chúng ta lại dễ sống bấy nhiêu, phải không?”
Giang Văn Nhạn hành lễ, đáp:
“Chủ mẫu anh minh, thiếp thân xin lĩnh giáo.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nàng là người rất thông minh.
Thấy ta có ý đưa Lục Đồng Sinh vào phủ, lại bị Trần ma ma dò xét, nàng liền nhanh chóng đứng ra nhận thay, nói Lục Đồng Sinh là tiểu đồng mà nàng xin từ nhà mẹ đẻ về hầu hạ — thật khéo, vừa hợp tình.
Dựa vào lời hứa với Từ Giới, đời này nàng sẽ không có con.
Mà ở chốn hậu viện, nữ nhân nào chẳng dựa vào con cái để giữ địa vị.
Muốn cùng ta đàm phán, nàng tất phải nắm được nhược điểm trong tay.
Ta cũng có ý hợp tác với nàng, nên chẳng giấu giếm điều gì:
“Để Đồng Sinh làm người trong viện của muội, ta cũng yên tâm hơn nhiều.”
Từ đó, giữa ta và Giang Văn Nhạn… đã âm thầm kết thành đồng minh.
Mà lúc ấy, ta lại không hề biết — việc nàng ở lại Hầu phủ, cũng là vì cố phu nhân – Vệ Tuyết Ý.
Có Giang Văn Nhạn che chắn, ta và Lục Đồng Sinh mới có cơ hội âm thầm qua lại.
Ta thường xuyên gặp được hắn, chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, ta đã tận mắt chứng kiến một kẻ vốn vụng về trong giao tiếp, dần trở nên miệng lưỡi trơn tru, xoay chuyển khéo léo, lời nào thốt ra cũng vừa vặn hợp tình, hợp lý.
Ép một người thật lòng thành kẻ biết giả vờ, ta hiểu… điều đó đau đớn đến nhường nào.
Tuyết dày sương lạnh, mật thất sau lầu son.
Ta nhẹ nhàng vuốt ve hàng mày, khóe mắt của Lục Đồng Sinh, trái tim đau đến rối loạn cả tâm thần.
Hắn biết ta đang nghĩ gì, liền nắm lấy bàn tay ta, kéo ta vào lòng.
Hắn thì thầm lặp đi lặp lại, giọng vững như bàn thạch:
“Kiều Nhi, dù có c.h.ế.t ta cũng không hối hận. Nàng là thê tử của ta, cả đời này… ta sẽ luôn ở bên nàng.”
Vốn dĩ, ta nên là thê tử của Lục Đồng Sinh.
Càng hận Từ Giới, ta lại càng phải giả vờ si mê, không thể rời xa hắn.
Ban ngày, hắn ở lì trong viện của Giang Văn Nhạn, ba bữa đều không rời, chỉ để được nhìn kỹ gương mặt kia — kẻ có đến tám phần tương tự cố nhân.
Đêm xuống, hắn lại tới chỗ ta nghỉ lại.
Ánh nến đều bị dập tắt, màn giường màu xanh sẫm càng khiến không gian thêm âm u.
Hắn siết chặt lấy eo ta, ép ta cất tiếng rên rỉ lớn hơn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trần ma ma thấy ta hết mực thuận theo Hầu gia, lại đối xử tốt với hạ nhân, thậm chí còn chọn được chỗ tốt mà gả con gái bà ta đi.
Thế nên bà dần dần buông lỏng đề phòng, chủ động kể cho ta nghe nhiều chuyện cũ về Vệ Tuyết Ý hơn.
Ta cố ý dò hỏi về những năm tháng trước khi Vệ Tuyết Ý gả cho Từ Giới.
Triều ta cũng có nữ tử làm quan, nhưng phần nhiều là văn thần, còn nữ tướng thực sự có năng lực như Vệ Tuyết Ý — hiếm thấy vô cùng.
Đều là xuất thân võ tướng, đều theo chân phụ thân rèn luyện trong quân doanh từ thuở nhỏ, ta có thể hình dung, khi còn chưa xuất giá, Vệ Tuyết Ý chưa bao giờ cảm thấy bản thân thua kém Từ Giới nửa phần.
Bởi Trần ma ma từng nói:
“Tiểu thư hiếu thắng lắm. Hôm hoàng hậu ban thưởng cho các quý nữ ở kinh thành, người ta đều chọn châu báu y phục, chỉ có nàng ấy, mở miệng là xin một thanh đao mới.”
Nàng ra chiến trường là để bảo vệ gia đình và đất nước, cũng là để vì gia tộc mà tranh lấy một phần vinh quang.
Thế nhưng, toàn bộ vinh quang ấy, sau khi nàng thành thân với Từ Giới, đều trở thành cái bóng tô điểm cho phu quân.
Người ta nhắc đến nàng, không còn gọi là nữ tướng Vệ Tuyết Ý nữa, mà chỉ là “hiền thê của Tiểu Hầu gia Từ thị” — từng cùng hắn chinh chiến nơi sa trường.
Thật đáng tiếc thay.
Một nữ tướng từng mong có được thanh đao g.i.ế.c giặc, cuối cùng lại bị nhốt trong hậu viện, trong tay chỉ còn cầm… d.a.o thái rau.
Về sau, ta kể chuyện này cho Giang Văn Nhạn nghe.
Ta cố ý hỏi nàng:
“Muội nói xem… cố phu nhân có thật lòng yêu Hầu gia không?”
Nàng khẽ cười, nhấp một ngụm trà, rồi lắc đầu đáp:
“Nàng ấy… ghen tị với hắn.”
Đều là thành thân, nam nhân thì có thể tiếp tục lập công ngoài chiến địa, còn nữ nhân thì chỉ có thể an phận làm vợ sinh con.
Cho nên Vệ Tuyết Ý ghen với Từ Giới.
Thậm chí có lẽ, cũng giống như ta, còn mang trong lòng một chút oán hận.
Cuộc đời tốt đẹp của nàng, lại bị hủy bởi một đạo thánh chỉ mà hắn tự mình cầu xin.
Kháng chỉ là trọng tội.
Để bảo vệ gia tộc, nàng đành chấp nhận gả cho Từ Giới.
Mà khi ấy, Từ Giới trẻ tuổi ngông cuồng, chưa hiểu thế sự, tuyệt đối không ngờ được rằng — một kẻ được xem là chiến thần bất bại như hắn, lại lần đầu nếm mùi thất bại…trên một nữ nhân.
Cuối xuân năm sau, ta mang thai.
Từ Giới, kẻ đã cai rượu ngay sau ngày đại hôn, lần đầu tiên say khướt không còn tỉnh táo.
Hắn vốn không hề biết, mỗi lần sau khi viên phòng, ta đều âm thầm uống thuốc tránh thai.
Vậy nên đứa con này… dĩ nhiên không phải của hắn.
Trời xuân mưa bụi lất phất, vẫn còn lành lạnh.
Hắn dùng vải đen che mắt, ôm ta si mê quấn quýt.
Miệng toàn lời nói mê lúc say:
“Đứa con đầu tiên của nàng bị ả tiện nhân đó hại chết, không sao đâu…chúng ta sinh thêm một đứa nữa.”
Hắn gọi ta bằng tên của cố phu nhân:
“Mọi chuyện… rồi sẽ ổn thôi, Tuyết Ý…”