Dao Dao Tri Tuyết Ý

Chương 7



Tim ta đập thình thịch.

 

Ta thuận thế hỏi:

 

“Từ Giới, thiếp xem chàng là nơi gửi gắm cả đời, mà vì sao chàng không làm chủ cho thiếp? Lại để tiện nhân kia hại thiếp đến thế?”

 

Hắn đột nhiên siết chặt lấy tay ta, lực đạo đau nhói, thân thể loạng choạng vì rượu:

 

“Ả tiện nhân Tề Hoạ ấy…ả hạ dược lừa ta, dùng cái thai để ép nàng…”

 

“Tuyết Ý, nàng yên tâm…đứa con của ả… cũng không giữ được đâu…”

 

Hắn ngã gục vào lòng ta, khóe mắt lại lăn xuống một chuỗi lệ vô tình.

 

Chỉ vài câu nói mơ hồ, mà khiến đầu ta ong ong vỡ vụn.

 

Thế nhưng về sau, bất kể ta có dò hỏi thế nào, Trần ma ma cũng tuyệt không hé nửa lời về chuyện Tề Hoạ — vị bình thê năm xưa của Từ Giới.

 

Ngày tháng trôi đi, đợi đến khi Giang Văn Nhạn và Lục Đồng Sinh cùng nhau dò la được tin tức, cộng thêm lời nói trọng yếu hôm đó của Từ Giới, ta mới dần dần ghép được toàn bộ bức tranh.

 

Ban đầu, là Tề Hoạ phải lòng Từ Giới trước, tự nguyện muốn làm thiếp, chủ động tìm cách gả vào phủ Hầu.

 

Nhưng Từ Giới khi ấy đã hứa hẹn cùng Vệ Tuyết Ý một đời một kiếp một đôi người.

 

Vì thế hắn kiên quyết từ chối.

 

Vậy là Tề Hoạ sinh tâm địa hiểm ác, trong tiệc thưởng hoa bèn sắp đặt hạ dược, ép Từ Giới cùng nàng xảy ra quan hệ, sau đó lại giả vờ đáng thương như nạn nhân, vào cung cầu xin vị Quý phi có họ hàng thân thích ra mặt.

 

Tới bước đó, Từ Giới vẫn còn cắn răng chịu đựng, không chịu nhún nhường.

 

Mãi cho đến vài tháng sau, trong tiệc sinh thần của Vệ Tuyết Ý, Tề Hoạ chống bụng bầu đến tận cửa, lấy một xác hai mạng để bức ép.

 

Trong yến tiệc hôm ấy, Từ Giới muốn giải thích, nhưng Vệ Tuyết Ý lại lên tiếng trước:

 

“Đã có thai, tất nhiên nên nhập phủ. Ta xuất thân danh môn khuê tộc, sao có thể làm chuyện vứt bỏ thê tử, chối bỏ cốt nhục?”

 

Đó là khí độ của một vị chủ mẫu, khiến người người ca ngợi.

 

Chỉ có Từ Giới là ghi hận.

 

Hắn biết rõ, cái gọi là rộng lượng của nàng — là bởi vì nàng không quan tâm.

 

Nàng không để tâm chuyện hắn nạp thiếp, không để tâm chuyện hắn có con với người khác.

 

Nàng không cần tình yêu của hắn, thậm chí… ngay cả con người hắn, nàng cũng chẳng thèm.

 

Mà hắn, lại chẳng thể làm gì được nàng.

 

Thế nên, tất cả phẫn nộ trong lòng, hắn đều trút cả lên đầu Tề Hoạ — kẻ đã bày mưu hãm hại hắn.

 

Những chuyện này là do Lục Đồng Sinh kể lại cho ta.

 

Trước kia Trần ma ma từng nói, sau khi Vệ Tuyết Ý mất, Tề Hoạ bị Từ Giới đuổi về nhà mẹ đẻ.

 

Vì vậy, ta sai Đồng Sinh đến Tề phủ một chuyến, dò la rõ ràng.

 

Kết quả phát hiện — Tề Hoạ căn bản chưa từng quay về.

 

Người trở lại Tề vương phủ chỉ có một lão ma ma đi theo làm của hồi môn.

 

Đứa con trai độc nhất dưới gối bà ta thì vẫn còn ở Hầu phủ làm tiểu đồng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bà ta lo sợ làm phật ý Hầu gia sẽ liên luỵ đến con mình, ban đầu cắn răng không chịu nói một lời.

 

Ta và Đồng Sinh bàn bạc, bèn mang khế ước bán thân của con trai bà ta ra để vừa uy hiếp, vừa dụ dỗ.

 

Lúc này, bà ta mới chịu kể ra chuyện cũ năm xưa: Từ Giới hận Vệ Tuyết Ý vô tình, nhưng càng hận Tề Hoạ đã giăng bẫy lừa hắn.

 

Một chén thuốc an thai, chính tay Từ Giới đút cho Tề Hoạ uống, sau đó — nàng ta liền sảy thai.

 

Đó là một nữ hài đã thành hình.

 

Vậy mà Từ Giới lại chẳng mảy may bận tâm, ngày ngày sa vào tửu quán, mặc kệ đống rối ren, toàn bộ đều đẩy cho Vệ Tuyết Ý gánh lấy.

 

Vệ Tuyết Ý sợ Tề Hoạ lại mượn cớ tìm đến Quý phi làm ầm lên, kéo hai nhà cùng rơi vào tai họa, vì thế mới bất đắc dĩ nâng Tề Hoạ thành bình thê, tạm thời dẹp yên sóng gió.

 

Từ đầu đến cuối, mọi rắc rối đều do Từ Giới gây ra, thế mà hắn lại đứng ngoài cuộc, để mặc Tề Hoạ đem mọi oán hận đổ hết lên đầu Vệ Tuyết Ý — người vô tội nhất.

 

Cũng từ đây, ba người bắt đầu cùng lao xuống đáy vực sâu tăm tối.

 

Lão ma ma kể, khoảng thời gian ấy, Từ Giới đêm nào cũng hành hạ Vệ Tuyết Ý, chửi rủa, sỉ nhục, khóc lóc, gào thét — không lúc nào dứt.

 

Hắn muốn nàng sinh cho hắn một đứa con.

 

Nhưng nàng thì thân xác lẫn tinh thần đều đã kiệt quệ, có mang thai thì cũng không giữ nổi.

 

Trải qua bao lần hao tổn, cuối cùng vào một ngày xuân,

 

Vệ Tuyết Ý lại lần nữa được chẩn đoán có thai.

 

Cứ như là có sự sắp đặt của vận mệnh vậy, ta cũng được chẩn đoán mang thai vào một ngày xuân, cho nên Từ Giới mới ôm lấy ta mà khóc lóc thê lương đến thế.

 

Bởi khi ấy, cả hắn lẫn nàng đều không biết — lần này liệu có giữ nổi đứa bé hay không.

 

Ngay lúc đó, biên cương lại bùng phát chiến sự, Thánh thượng có ý muốn dùng lại Từ Giới.

 

Các vị phó tướng của hắn cũng lần lượt đến phủ, khuyên hắn nên chủ động xin đi.

 

Tiết Thanh Minh, mưa xuân lạnh lẽo rơi rả rích.

 

Qua màn mưa, Từ Giới trông thấy Vệ Tuyết Ý đang cắt tỉa hoa dưới hành lang, trên mặt lộ rõ vẻ do dự:

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Phu nhân ta mang thai chưa tròn ba tháng, nếu ta ra chiến trường, e rằng chẳng còn ai chăm sóc nàng.”

 

Lúc đó, lão ma ma đang đứng bên cạnh Vệ Tuyết Ý, nên nhớ rất rõ từng ánh mắt, từng câu nói của hai người.

 

Vệ Tuyết Ý khi ấy chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, rồi cố ý cao giọng khiến Từ Giới khó xử giữa đám đông:

 

“Không sao cả. Nếu ngươi c.h.ế.t trên sa trường, ta mẹ góa con côi lại càng được thanh tĩnh.”

 

Thế là, Từ Giới giận dữ… xuất chinh.

 

Trước đó khi hắn còn ở phủ, hắn luôn luôn che chở cho Vệ Tuyết Ý, Tề Hoạ không có cơ hội ra tay.

 

Còn giờ hắn đã đi, chính là thời cơ tốt nhất.

 

Lão ma ma thở dài:

 

“Huyện chủ ngây thơ, nghĩ rằng hổ dữ cũng chẳng nỡ ăn thịt con, không chịu tin đứa bé trong bụng mình là bị Hầu gia hại, mà nhất mực đổ hết nỗi hận mất con lên đầu phu nhân, khăng khăng cho rằng chính phu nhân hạ độc.”

 

Và rồi — với cùng một lý do, một chén thuốc an thai bị hạ độc, cũng khiến Vệ Tuyết Ý sảy thai…y như vậy.

 

Oan oan tương báo, đời này khó thể kết thúc.