Vệ Tuyết Ý vốn đã chịu bao khổ sở dưới tay Từ Giới, đặc biệt là sau khi thành thân, vì chí hướng chẳng thể thực hiện mà luôn mang nỗi u uất trong lòng, thân thể sớm đã không còn khỏe mạnh.
Lần sảy thai ấy, thêm vào chén thuốc độc kia, đã hoàn toàn hủy hoại căn cơ của nàng.
Cho nên chẳng bao lâu sau khi Từ Giới khải hoàn trở về, Vệ Tuyết Ý đã hương tiêu ngọc vẫn.
Lão ma ma kể, trước lúc lâm chung, nàng có một lần hồi quang phản chiếu.
Khi ấy, nàng chỉ làm đúng một việc — Dốc hết sức đẩy mạnh Từ Giới ra xa, rồi gắng gượng bò ra đến ngoài cửa phòng.
Nàng mang theo nụ cười nhẹ nhõm, cuối cùng ngã xuống dưới ánh dương rạng rỡ.
Ngay cả bọn hạ nhân trong phủ cũng nhìn thấu — Vệ Tuyết Ý đến lúc c.h.ế.t vẫn chỉ khao khát một chữ “tự do”, không muốn bị ràng buộc bên cạnh Từ Giới nữa.
Người đã từng yêu đến tận xương tận tủy như Từ Giới, đương nhiên càng hiểu rõ điều đó hơn ai hết.
Thế nên, hắn như phát điên đi tìm thế thân.
Tâm trí mê loạn, ngày ngày ép ta và Giang Văn Nhạn phải nói rằng trong lòng có hắn, không thể rời xa hắn.
Chỉ có dựa vào sự tự lừa dối ấy, hắn mới sống tiếp được.
Nói đến đây, ta hỏi Đồng Sinh:
“Lão ma ma kia có biết… vị Huyện chủ Tề Hoạ kia, cuối cùng đã đi đâu không?”
Dù đã nghe không ít chuyện kinh tâm động phách trong chốn thâm viện này, vậy mà Đồng Sinh vẫn mấy lần muốn nói nhưng lại thôi.
Trong mắt hắn phủ đầy khiếp sợ.
Hồi lâu sau, hắn mới cất lời:
“Tề Hoạ… đã c.h.ế.t rồi.”
Hắn khựng lại một chút, sợ ta động thai khí, liền đỡ lấy ta, dịu giọng hỏi:
“E rằng nàng đã đoán được. Nhưng chuyện nàng ấy c.h.ế.t ra sao… nàng có dám nghe không?”
Nghe đến đây, ta đương nhiên đã đoán ra rồi.
Tề Hoạ hại c.h.ế.t Vệ Tuyết Ý, Từ Giới tất nhiên sẽ không tha cho Tề Hoạ.
Đến cả cốt nhục của mình hắn còn dám xuống tay, huống gì là một nữ nhân hắn vốn đã chán ghét?
Ta đoán được rằng, Tề Hoạ đã bị Từ Giới giết, chỉ là thủ đoạn ắt sẽ độc ác, tàn nhẫn đến tột cùng.
Vì thế ta gật đầu, ra hiệu cho Đồng Sinh nói tiếp.
“Hắn đem Tề Hoạ lăng trì xử tử, rồi chôn nàng ta dưới chân mộ của Vệ Tuyết Ý. Sau đó, hắn còn mời cao nhân đến làm phép, muốn Tề Hoạ kiếp này lẫn kiếp sau đều phải làm trâu làm ngựa cho Vệ Tuyết Ý.”
Dưới lời an ủi nhẹ nhàng của Đồng Sinh, ta cố nhịn cảm giác ghê tởm ở dạ dày.
Chuyện ấy…đích xác là điều Từ Giới có thể làm ra.
Kẻ như hắn, đã điên loạn đến mức khát máu, dù là yêu hay hận, đều phải đẩy đến cực điểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn dãy núi xa xăm mờ ảo trong làn khói sương, ta chậm rãi thốt lên:
“Cái gọi là ‘vì yêu sinh hận’ ấy…nếu có thể hóa thành hận, thì từ đầu… vốn chẳng phải là yêu.”
Dù là Từ Giới, hay Tề Hoạ, bọn họ chỉ là muốn chinh phục, muốn chiếm đoạt, muốn thỏa mãn dục vọng ích kỷ của mình mà thôi.
Khi không chiếm được, thì quay ra hủy hoại kẻ khác, cũng hủy hoại luôn chính mình, vậy mà vẫn còn mặt mũi tự lừa mình, nói đó là… yêu.
Ta không phải là Vệ Tuyết Ý, Giang Văn Nhạn cũng không phải là Tề Hoạ.
Vì thế, đứa trẻ trong bụng ta, sau mười tháng hoài thai liền bình an chào đời, mà ta cũng mẹ tròn con vuông.
Từ Giới ôm lấy tiểu lang quân khoẻ mạnh, ngồi bên giường, vừa cười vừa khóc, khóc rồi lại cười.
“Hài tử này là do nàng nợ ta, là đích trưởng tử mà nàng nợ Hầu phủ…”
Hắn đặt tên cho đứa trẻ là “Tương Ức”. (tưởng nhớ lẫn nhau)
Ta lạnh lùng đứng nhìn, trong lòng buồn cười.
Ngươi nhớ Vệ Tuyết Ý thì thôi đi, lại còn bắt người ta cùng ngươi tưởng nhớ lẫn nhau, không sợ quấy nhiễu giấc ngủ nơi cửu tuyền của người ta hay sao?
Giang Văn Nhạn trước sau vẫn tận tâm chăm sóc ta, ta chủ động bế Tương Ức đưa vào tay nàng:
“Ta và muội đều là mẫu thân của hài tử này, sau này con lớn lên, sẽ hiếu thuận với cả hai như nhau.”
Người thông minh nghe là hiểu, Giang Văn Nhạn vừa dỗ đứa trẻ ngủ, vừa mỉm cười đáp:
“Thiếp thân hầu hạ phu nhân suốt mười tháng thai nghén, đến ngày sinh nở lại túc trực bên cạnh. Bao nhiêu cay đắng ngọt bùi, cũng chẳng khác gì chính mình sinh ra một đứa con vậy.”
Lời ấy, nàng nói ra quả là từ tâm khảm.
Tuy hài tử là cốt nhục của Đồng Sinh, nhưng Từ Giới lại hoàn toàn chẳng hay biết, mỗi lần mở miệng đều là “hài tử của ta,” “máu mủ của ta,” vậy mà khi ta nghén nặng, nôn thốc nôn tháo, hắn lại tránh như tránh ôn dịch.
Hắn vui vẻ thưởng hoa, nghe hí khúc, rong chơi tửu lâu, mấy ngày chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.
Dù có quay về phủ, thấy ta cựa quậy ban đêm, làm hắn ngủ không yên, cũng thường bỏ sang viện của Giang Văn Nhạn qua đêm.
Giang Văn Nhạn lo lắng cho ta, thường ở lại ngay gian ngoài phòng ngủ của ta.
Từ Giới không cách nào vừa lòng cả hai, nhiều khi bực bội, buột miệng nói ra lời khó nghe:
“Xưa nay nữ nhân đều phải sinh nở, nào có ai như nàng, yếu ớt đến vậy?”
Giang Văn Nhạn vốn là người khéo léo giữ thể diện cho người khác, vậy mà hôm ấy lại vì ta mà công khai phản bác:
“Hầu gia là nam tử, chẳng trải qua đau đớn khi sinh nở, làm sao biết được có bao nhiêu nữ nhân đã c.h.ế.t dưới quỷ môn quan vì sinh hài tử? Kẻ còn sống, thân thể cũng chịu đủ mọi tàn phá. Một lòng yêu con, cớ sao lại bị phỉ báng là yếu đuối?”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Lời ấy không chỉ nói vì ta, mà là nói thay cho hàng ngàn hàng vạn nữ nhân trong thiên hạ.
Chẳng cần nói đâu xa, chỉ trong Hầu phủ này, chính người mà Từ Giới yêu thương nhất, cũng là vì sinh hài tử mà thân thể suy tàn, hương tiêu ngọc vẫn.
Hắn biết mình đuối lý, đành câm miệng.
Đồng Sinh về sau từng nói với ta:
“Nếu thật sự là Vệ Tuyết Ý đang mang thai, Từ Giới tuyệt đối sẽ không nói ra những lời lạnh nhạt như thế.”