Cho nên không phải ai đứng về phía Tạ Linh cũng giống như đám úc mỗ mộ mỗ gì đó trong Ngọc Tiên Tông — nhân thiết nguyên tác vẫn có người đáng tin cậy.
Khổng Thanh cũng lễ phép gật đầu chào Thẩm Từ Thu: “Thẩm đạo hữu, tại hạ Khổng Thanh.”
Thẩm Từ Thu khẽ gật đầu đáp lại. Hắn biết Tạ Linh và Khổng Tước tộc hẳn là có chuyện muốn bàn, bản thân mình là người ngoài cũng không tiện ở lại, liền thức thời lui bước để chừa không gian cho họ.
Thẩm Từ Thu nói: “Hai người cứ trò chuyện.”
Thế nhưng thân hình hắn vừa mới hơi động một chút, đã bị Tạ Linh túm chặt lấy cánh tay.
“A Từ đi cùng chúng ta đi, nếu không muốn nói chuyện thì nghe thôi cũng được.”
Lời này của Tạ Linh hoàn toàn không hề kiêng dè Thẩm Từ Thu. Thẩm Từ Thu hơi kinh ngạc, còn Khổng Thanh thì chỉ nhướn mày, trong lòng đã đoán được đôi ba phần.
Thẩm Từ Thu mím môi, ở đây còn cần tiếp tục diễn vở kịch tình cảm mặn nồng nữa sao?
Hắn không chắc, nhưng nghĩ đến việc Tạ Linh phối hợp rất ăn ý với hắn khi ở Ngọc Tiên Tông, liền chỉ đành mặc cho đối phương giữ lại.
Chỉ là… đã không để hắn đi, vậy túm tay làm gì nữa? Còn bóp bóp là thế nào?
Tạ Linh hình như đã quên mình vẫn còn đang nắm tay người ta, cứ thế kéo tay Thẩm Từ Thu, tiếp tục trò chuyện với Khổng Thanh:
“Không đi cùng người bên Yêu Hoàng Cung à?”
“Nghe lời điện hạ dặn, bọn ta đã đến bái kiến Yêu Hoàng trước, đến Kim Ngọc Yến cũng là được ngài ấy gật đầu cho phép.” Khổng Thanh cười nhẹ, “Nhưng đi cùng thì thôi, ta với Tạ Tồi Viêm thật chẳng hợp nhau nổi.”
Ngũ hoàng tử Tạ Tồi Viêm, mẫu tộc là Giao tộc, thiên về thủy, có thể xoay chuyển mưa gió. Thế nhưng hắn lại là Hỏa linh căn, thích chơi lửa giữa bầy giao, tuy vậy huyết mạch Yêu hoàng vẫn mạnh mẽ, phần lớn hậu duệ sinh ra đều mang Hỏa linh căn.
Tạ Tồi Viêm lòng dạ độc ác, ra tay tàn nhẫn, người lớn xác mà tâm địa hẹp hòi, nhỏ nhen như hạt mè, có thù tất báo, coi người như quân cờ hay kiến hôi, cao cao tại thượng mà giẫm đạp lên.
Tạ Linh là phế hậu, Tạ Tồi Viêm lại muốn thu phục thế lực Khổng Tước nhất tộc vào túi, bất kể là dùng lợi ích trao đổi hay liên hôn, Khổng Thanh đều không đáp ứng. Tuy rằng từ chối khéo léo, lễ nghĩa đầy đủ, nhưng thật ra đã là xé toạc mặt nạ.
Khổng Thanh nói: “Yến Mị hiện giờ cũng theo hắn.”
Tạ Linh nhàn nhạt cười: “Nồi nào úp vung nấy thôi.”
Đang nói chuyện thì phía xa trên không trung lại chầm chậm hiện lên một mảng bóng đen khổng lồ.
Các đại thế lực đều đã có mặt, lúc này người còn lại tất nhiên chính là Yêu Hoàng Cung.
Chỉ thấy một chiếc phi thuyền đỏ rực xuyên qua chân trời, như một mặt trời bốc cháy dữ dội, lửa bay như mưa sao băng, đến cả không khí cũng bị nung nóng. Thân thuyền khắc phù văn hình giao, lân giáp lấp lánh ánh sáng, đầu thuyền là một cái đầu giao khổng lồ hé răng nhọn, trông như sắp xé xác con mồi bất cứ lúc nào.
Xung quanh còn có đội hộ vệ áp trận, từng chiếc thuyền nhỏ rẽ qua tầng mây lửa, vô cùng oai phong lẫm liệt.
“Khí thế cũng được,” Tạ Linh bình luận, “Có điều thẩm mỹ thì không ổn lắm.”
Chim đều yêu cái đẹp, Khổng Thanh gật đầu tán đồng ngay tắp lự.
Chân tiên của Yêu tộc dẫn theo người từ chiến thuyền giao xé gió mà đến, phía sau là hai vị trưởng lão, rồi đến Ngũ hoàng tử Tạ Tồi Viêm cùng đoàn tùy tùng hùng hậu.
Sau khi hạ xuống đất, đám đại năng bắt đầu chào hỏi xã giao theo đúng lễ nghi, riêng Ngũ hoàng tử thì đảo mắt qua đám đông, sau đó lập tức khóa chặt ánh nhìn vào Tạ Linh.
“Nha, lão Thất,” Tạ Tồi Viêm nở một nụ cười giả lả đầy ý xấu, “Lâu rồi không gặp, sao không đến chào hỏi Ngũ ca một tiếng? Đệ tạm ở Ngọc Tiên Tông tu dưỡng, chẳng lẽ định làm người của bọn họ luôn, không quay về nữa?”
Sau lưng hắn, Yến Mị theo sát nửa bước, Tạ Tồi Viêm liền ôm eo hắn kéo lại, mang đến trước mặt:
“Còn cả Yến Mị, dù sao cũng từng là người đính ước với ngươi, chẳng lẽ đệ lại không có chút nào luyến tiếc?”
Yến Mị cười yêu mị, mềm mại như không xương mà dựa vào lòng Tạ Tồi Viêm, chẳng thèm liếc Tạ Linh lấy một cái. Mà Tạ Linh thì lại chỉ nhìn chằm chằm Tạ Tồi Viêm.
“Yêu Hoàng Cung à? Ta muốn về lúc nào chẳng được.” Tạ Linh kéo dài giọng, “À phải rồi, từ Ngọc Tiên Tông ta có gửi cho ngũ hoàng huynh ít đặc sản bản địa, không biết huynh đã nhận được chưa? Rắn nướng đấy, mùi vị thế nào?”
Chính là con xà yêu từng trà trộn vào đám người hầu, theo Tạ Linh đến Ngọc Tiên Tông, sau đó lặng lẽ bỏ độc vào trà, mà phía sau lại là lệnh của Tạ Tồi Viêm.
Sắc mặt Tạ Tồi Viêm âm trầm, tay bóp chặt vòng eo Yến Mị càng thêm ra sức. Nhưng Yến Mị lại chẳng hề đổi sắc, chỉ nghiêng người ghé tai Tạ Tồi Viêm khẽ cầu xin tha:
“Điện hạ, ngài làm đau ta rồi.”
Tạ Tồi Viêm nhướn đuôi mày, ngược lại lại càng dùng lực mạnh hơn. Yến Mị rùng mình một cái, trong lòng mắng thầm, nhưng gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ mị hoặc yêu kiều, như trước toát ra mê ý lan tràn, từng cử chỉ đều như đang câu nhân.
Lúc này Tạ Tồi Viêm mới thu tay về, cười mà không cười nhìn Tạ Linh:
“Ăn ngon chứ? Khi nào thì đệ trở về? Ca ca đây cho đệ mấy con điểu không biết nghe lời đến ăn.”
“Trực tiếp xé thịt uống máu, càng tươi sống lại càng mỹ vị.”
Ánh mắt hắn lướt qua Khổng Thanh: “Phải không, A Thanh?”
Khổng Thanh đến mí mắt cũng không buồn nâng:
“Điện hạ nếu muốn ăn trĩ kê, phía sau ngài liền có. Nếu được ngài cho phép, vi thần sẽ thay ngài làm thịt bọn họ, lập tức dâng lên.”
Mấy con yêu điểu đi theo Tạ Tồi Viêm sắc mặt lập tức biến đổi, trừng mắt tức giận nhìn Khổng Thanh nhưng không dám hé răng.
Chỉ trong mấy câu giao phong ngắn ngủi, Thẩm Từ Thu đã cảm nhận sâu sắc tác phong thuần phác của Yêu Hoàng Cung: huynh đệ tương tàn, tranh chấp trong tộc đều bày thẳng ra mặt bàn, chẳng ai buồn giả bộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Tồi Viêm cười lớn:
“Ta đang khoản đãi huynh đệ nhà mình, đương nhiên phải dùng mấy con điểu quý giá rồi. Mà nói đi cũng phải nói lại, lão Thất thật có phúc khí. Thẩm đạo hữu hà tư nguyệt vận, là phúc phận của đệ đấy. Chỉ là không biết vị hôn phu này của đệ có thể thích đệ được bao lâu. Đệ phải khéo mà dỗ dành người ta, đừng để đến lúc đó lại bị đuổi ra khỏi cửa.”
Yến Mị lén liếc nhìn Thẩm Từ Thu.
Dù có muốn phủ nhận thế nào, thì sự thật vẫn là Thẩm Từ Thu vượt trội hơn, không thể tranh cãi.
Chỉ là Yến Mị không hiểu được, Thẩm Từ Thu rốt cuộc nhìn trúng Tạ Linh ở điểm gì. Nếu là vì dung mạo, thì chơi đùa một chút là đủ rồi, một phế nhân như thế, làm sao xứng đáng để phó thác cả đời? Đã không có lợi ích gì, còn chẳng thể dùng được vào đâu.
Yến Mị hiện giờ vẫn chưa quên được sự nhục nhã khi bị từ hôn, trong lòng vẫn còn vướng nghẹn. Thấy Tạ Linh sống tốt như vậy, hắn liền cảm thấy khó chịu, chỉ muốn nhìn y thê thảm, nghèo túng, để hả cơn giận trong lòng.
Tạ Linh cười lạnh:
“Quản tốt việc của ngươi đi.”
Tạ Tồi Viêm đáp:
“Ta chỉ sợ đến lúc đó ngươi không còn chỗ nào để khóc.”
Tạ Linh “ha” một tiếng:
“Thế thì không cần ngươi——”
“Không phiền điện hạ phải lo.”
Một giọng nói réo rắt nhẹ nhàng tiếp lời Tạ Linh. Y giật mình quay đầu, nhìn về phía người vừa mở miệng là Thẩm Từ Thu.
Trước khi khởi hành, Thẩm Từ Thu đã đáp ứng sẽ vì Tạ Linh chắn phiền phức ở Yêu Hoàng Cung. Một khi hắn đã đồng ý, tuyệt sẽ không nuốt lời.
“Hắn sẽ không khóc.” Thẩm Từ Thu nói, “Ngũ điện hạ lo xa rồi.”
Hai người bọn họ đã thương lượng xong, chờ thời cơ thích hợp sẽ giải trừ hôn ước. Tạ Linh không phải bị đuổi khỏi nhà, mà là hai người thuận theo tự nhiên mà chia tay. Đương nhiên y không thể nào khóc.
Nhưng lời này lọt vào tai người khác lại chẳng còn là ý đó.
Nghe vào chỉ giống như: Thẩm Từ Thu đang công khai che chở Tạ Linh, ngầm hứa hẹn sẽ luôn ở bên y, vĩnh viễn không chia lìa?
Sắc mặt Tạ Tồi Viêm và Yến Mị trong nháy mắt đều trở nên khó coi.
Chỉ có khóe môi Tạ Linh là chậm rãi nhếch lên thành nụ cười đầy đắc ý.
Y thật ra biết, Thẩm Từ Thu chỉ đang thực hiện lời hứa, hoàn thành giao dịch, vì y mà chắn rắc rối.
Nhưng mà, không nhịn được, vừa nghe thấy Thẩm Từ Thu vì y mà mở miệng, tâm tình liền bay vút lên như được chắp cánh, vui sướng mà đập hai cái.
Làm bộ đắc ý một chút thì sao chứ?
Tạ Linh vẫn đặt tay trên cánh tay Thẩm Từ Thu, trong lòng nhảy nhót như tiếng trống reo mừng, cuối cùng rơi xuống vị trí bàn tay hắn.
Lúc này, động tác lại không còn tùy tiện như trước. Trái tim đang nhảy nhót thúc giục y thừa cơ nắm lấy tay Thẩm Từ Thu, nhưng khi rơi vào mắt người bên cạnh lại trở thành: Tạ Linh to gan nhưng cũng dè dặt, thử vươn đầu ngón út, khẽ ngoéo nhẹ lấy đầu ngón tay Thẩm Từ Thu.
Nam Cung Tư Uyển
Một cái chạm nhẹ gần như không đáng kể, lại khiến cả người Thẩm Từ Thu run lên theo đầu ngón tay.
Chút va chạm không lời đó như đang xác nhận một ý niệm trong lòng hắn.
Trong đầu Thẩm Từ Thu chỉ có một ý nghĩ:
Cho một tấc lại đòi một thước.
Nhưng hắn hình như cũng không muốn né tránh.
Hắn rõ ràng không muốn nắm tay Tạ Linh, nhưng không hiểu sao trong lòng lại rối loạn, cảm giác còn mãnh liệt hơn cả lúc trước.
Hắn…
Thẩm Từ Thu bỗng nhiên khựng lại.
Tạ Linh không có nắm tay hắn.
Y chỉ duỗi ngón út, mơ hồ ngoéo lấy đầu ngón tay hắn một chút, rất nhẹ, nhẹ đến mức hắn hoàn toàn có thể rút tay lại bất cứ lúc nào.
Nhưng Thẩm Từ Thu lại không thể động đậy.
Tạ Linh dừng lại đúng một điểm vừa vặn, khiến hắn không trốn được mà cũng chẳng thể từ chối.
Chút xúc cảm rất nhỏ nhưng lại khắc sâu kia, khiến lồng n.g.ự.c Thẩm Từ Thu chấn động không rõ nguyên do.
Tạ Linh vừa to gan bày tỏ, lại vừa cẩn thận đối đãi.
Giỏi thật. Trong mắt Thẩm Từ Thu, băng tuyết đang rung động, rõ ràng chỉ là một lần va chạm mơ hồ, vì sao lại có lực ảnh hưởng lớn đến thế…
Đến mức khiến hắn thậm chí không phân rõ được Tạ Linh rốt cuộc là đang diễn kịch hay không.
Bởi vì giờ khắc này, chẳng ai biết, trong tay áo rộng thùng thình ấy, có hai đầu ngón tay đang lặng lẽ tựa vào nhau…
Chỉ có hai người họ biết.