Dưới ánh mặt trời, vạt áo gấm trắng và áo choàng thêu vàng nhẹ nhàng chạm vào nhau. Đầu ngón tay Thẩm Từ Thu bị siết chặt đến mức run nhẹ, vô thức co lại, trông chẳng khác gì chủ động móc lấy ngón tay út của Tạ Linh.
Tạ Linh thoáng ngây người, rồi lập tức siết chặt lấy ngón tay hắn.
Âm thầm mà ngọt ngào không nói thành lời.
Thẩm Từ Thu cả người cứng đờ, chẳng dám nhúc nhích.
Khổng Thanh đứng bên nhìn hai người, ánh mắt lóe lên, im lặng không nói gì.
Tạ Tồi Viêm mặt lạnh tanh, ánh mắt lướt qua Thẩm Từ Thu. Khuôn mặt kia ở Tu chân giới đúng là nổi bật đến mức không ai sánh bằng. Tạ Linh đúng là số hưởng trong cái thế giới mạnh được yếu thua này, mà vẫn có người nguyện ý gắn bó với một phế vật như y?
Hắn mở miệng châm chọc:
“Thẩm đạo hữu, lão thất ở trước mặt ngươi ngoan ngoãn lắm đúng không? Cẩn thận bị gạt, hắn chẳng phải loại người an phận đâu.”
Thẩm Từ Thu vẫn để mặc Tạ Linh nắm tay mình, giọng nhàn nhạt:
“Ta biết hắn là loại người thế nào.”
Ngoan? Tạ Linh chưa bao giờ biết hai chữ đó viết thế nào.
Yến Mị đứng cạnh nhìn Tạ Linh bị vài câu nói của Thẩm Từ Thu dỗ đến mức hớn hở như ngâm mình trong hũ mật, càng nhìn càng chướng mắt. Nghĩ đến năm xưa mình dùng đủ mọi cách vẫn không lọt nổi vào mắt Tạ Linh, hắn càng thấy hậm hực, bèn buông lời mỉa mai:
“Hóa ra Thẩm sư huynh thích nhặt mấy món đồ người khác vứt đi.”
Nào ngờ lời chưa dứt, Thẩm Từ Thu đã thẳng tay phạt lại một câu, sắc bén như dao:
“Thứ bị vứt đi chẳng phải ngươi sao?”
Yến Mị trợn trừng đôi mắt yêu mị: “Ngươi ——”
Tạ Tồi Viêm lập tức chen lời, giọng nặng nề: “Thẩm đạo hữu, đánh chó thì cũng phải nhìn chủ một chút chứ.”
Thẩm Từ Thu thản nhiên đáp:
“Ta còn chưa đánh. Nhưng nếu ngươi không dạy nổi con ch.ó nhà mình, muốn ta thay ngươi dạy nó cũng được.”
Tạ Tồi Viêm: “……”
Cái gì vậy? Không phải bên ngoài đồn Thẩm Từ Thu là loại lãnh mỹ nhân kiệm lời sao? Sao giờ lại khẩu nghiệp ác liệt, nói câu nào đ.â.m câu nấy thế này?!
Lời lẽ như từng nhát kiếm, c.h.é.m trúng chỗ hiểm, tuyệt không nể nang.
Đệ tử Ngọc Tiên Tông đứng gần đó nghe được vài câu, ai nấy trợn tròn mắt, sợ đến mức không dám thở mạnh.
Mấy người truyền âm với nhau, nhưng giọng cũng phải đè thấp hết mức, như sợ bị hắn nghe thấy:
Nam Cung Tư Uyển
“Ngươi từng thấy Thẩm sư huynh như thế này chưa?”
“Chưa từng! Nói thật chứ, ta từng bị ăn roi của sư huynh trong hình đường, lúc đó sư huynh còn không kinh khủng như bây giờ.”
“Sư huynh rõ ràng tâm trạng đang rất tệ…”
“Chắc chắn rồi! Con Mị yêu kia vừa mới xỉa xói Thất điện hạ, sư huynh ra tay là để trút giận thay cho y còn gì!”
Mọi người nhìn nhau, rồi đều rút ra cùng một kết luận:
Thẩm sư huynh thật sự rất thích Tạ Linh.
Thậm chí còn có người thấp giọng thì thầm:
“Dù chưa từng thấy sư huynh như vậy bao giờ, nhưng… chẳng phải Thẩm sư huynh bây giờ nhìn gần gũi với chúng ta hơn rất nhiều sao?”
Quả thật. Không còn là ngọn núi tuyết cao vời vợi khó ai với tới, mà giống một con người thật sự: một người còn sống động, có hỉ nộ ái ố như bao kẻ bình thường khác.
Nói cho cùng, Thẩm Từ Thu cũng mới chỉ mười tám tuổi thôi mà.
Tạ Linh thấy Thẩm Từ Thu chỉ nói vài câu đã khiến hai kẻ bên kia tức đến đỏ mặt nghẹn lời, trong lòng khoan khoái vô cùng. Y vui vẻ thừa nhận câu nói của Hắc Ưng trước kia:
Phải, Thẩm Từ Thu là học y cách nói chuyện.
Nhưng không phải học cái xấu: mà học rất giỏi, học rất đúng.
Tạ Linh lập tức hùa theo, hếch cằm về phía Yến Mị:
“Phải rồi, ta sớm đã nói không cần ngươi, hôn sự cũng là ta chủ động hủy, đừng có ở trước mặt ta tru tréo như con ch.ó điên.”
Sau đó quay sang nhìn Tạ Tồi Viêm, giọng càng thêm châm chọc:
“Ngũ ca, ánh mắt của huynh đúng là có vấn đề thật. Nhưng nếu huynh chỉ ham cái thân thể Huyền Âm Lô Đỉnh của hắn thôi, thì phải nói là lòng dạ hiểm độc, nhân thiết cũng chẳng ra sao cả.”
Dù không ai ở đây biết từ “nhân thiết” nghĩa là gì, nhưng nhìn cách nói của Tạ Linh thì cũng đoán ra được là đang chửi người. Tạ Tồi Viêm không ngờ Tạ Linh còn dám mở miệng độc địa như vậy, cả mặt sầm lại như đổ mực:
Sao hồi đó con Xà yêu kia không cắn c.h.ế.t quách cái miệng thối này đi cho rồi.
Ngay cả người thân cận với Tạ Linh cũng không thể lúc nào cũng bảo vệ y được. Miệng mồm như vậy, không sớm thì muộn cũng có ngày bị chọc giận đến c.h.ế.t người mất thôi.
Còn Thẩm Từ Thu, dù bề ngoài chẳng nói lời nào, trong lòng cũng thấy phiền với mấy lời của Tạ Tồi Viêm, thứ ồn ào dai dẳng đến mức khiến người khác phát ngán.
Nhưng giờ phút này, hắn chẳng muốn để tâm đến bất cứ ai. Chỉ mong vở hài kịch rẻ tiền này nhanh chóng kết thúc, để hắn có thể tìm một nơi yên tĩnh mà ngồi.
Bởi vì trong n.g.ự.c hắn, càng lúc càng thấy ngột ngạt khó chịu.
Hắn chỉ muốn trốn đi, để bản thân lạnh xuống.
Chỉ có sự lạnh lẽo và cô độc, mới khiến hắn cảm thấy yên lòng.
May mắn thay, đúng lúc ấy tiếng đàn vang lên, âm sắc của cầm sắt phá tan bầu không khí lộn xộn, kéo sự chú ý của tất cả mọi người về một hướng, nghị điển chính thức bắt đầu.
Tạ Tồi Viêm trước khi rời đi còn quay lại lườm Tạ Linh một cái sắc như dao, Yến Mị cũng trợn mắt lườm y đầy tức giận. Nhưng Tạ Linh lại như chẳng thấy gì cả.
Y hôm nay tâm trạng tốt đến lạ, tốt đến mức có thể tạm thời tha thứ cho cả thế giới này.
Thẩm Từ Thu xoay người rời bước. Hai người cuối cùng cũng buông tay, ngón tay dính lấy nhau cả nửa ngày cũng chia xa, độ ấm từ đầu ngón tay đột ngột biến mất, khiến Tạ Linh có chút không quen.
Nhưng y vẫn cười hì hì đuổi theo bước chân Thẩm Từ Thu.
Chỉ là Thẩm Từ Thu lại không biết, đầu ngón tay kia của hắn… bây giờ nên để vào đâu mới phải.
Trên đầu ngón tay hắn vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Tạ Linh, như thể là thứ gì đó không thuộc về thân thể mình, đột nhiên trở nên xa lạ.
Nhưng ngón tay là của hắn, tim cũng là của hắn, làm sao có thể gọi là xa lạ được chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Từ Thu đứng giữa đám người, phía trên các vị Chân Tiên đang phát biểu điều gì đó, mà hắn lại chẳng nghe lọt nổi một chữ nào.
Phía sau hắn, Mộ Tử Thần chăm chăm nhìn bóng Tạ Linh dính sát bên Thẩm Từ Thu, gân tay nơi cổ tay siết lại vòng tay, ánh mắt càng thêm âm trầm.
Chỉ cần Tạ Linh còn ở đây, hắn chẳng thể thi triển bất kỳ thủ đoạn nào, dù là chậm rãi tiếp cận, hay trực tiếp dụ dỗ. Ngược lại, Ôn Lan thì cứ liếc mắt đưa tình hết lần này đến lần khác.
Hay là… mượn tay Đỉnh Kiếm Tông thiếu chủ mà loại bỏ Tạ Linh?
Hắn thân là thiếu chủ một tông môn, thủ đoạn không thiếu. Dù Tạ Linh c.h.ế.t trong tay ai cũng được, chỉ cần đừng để Thẩm Từ Thu vì thế mà sinh lòng ghét bỏ mình là ổn.
Ôn Lan có thể là quân bài lúc nào cũng đem ra kể khổ, chuyện này không nên chậm trễ, đêm nay phải đi gặp hắn.
Sau nghi thức khai mạc, phần đầu tiên của Kim Ngọc Yến chính thức bắt đầu: đấu pháp đơn đấu của tổ Kim Đan.
Trong phần đấu cá nhân, người tham gia được chia làm ba nhóm theo tu vi: Kim Đan, Nguyên Anh, và Hợp Thể. Sáu người được gọi tên trước sẽ rút thăm chia tổ. Do số lượng người quá đông, nên mỗi lượt sẽ đồng thời diễn ra trên hai mươi lôi đài.
Trong nửa tháng diễn ra Kim Ngọc Yến, phần đấu cá nhân và tranh đoạt bí cảnh được tổ chức trước. Chỉ khi hai phần này kết thúc, các cuộc thi như luyện đan, luyện khí mới bắt đầu.
Thẩm Từ Thu cầm thẻ thi đấu của mình, hắn không thuộc nhóm đầu tiên phải lên đài, còn Mộ Tử Thần thì lại trúng vào đợt đầu.
Mà đối thủ của Mộ Tử Thần vừa hay lại là một tên yêu tu đi theo Ngũ hoàng tử Tạ Tồi Viêm, từng mỉa mai nhục mạ Tạ Linh khi y đối mặt với Tạ Tồi Viêm.
Thẩm Từ Thu liếc nhìn bảng phân đấu, cụp mắt xuống, khi thấy yêu tu kia đi về phía lôi đài thì nhẹ nhàng liếc mắt một cái, chính ngay lúc đó, hắn kín đáo vẽ lên người gã một đạo phù văn.
Thẩm Từ Thu đã sớm luyện thành kỹ nghệ vẽ phù hạ chú đến mức thuần thục, đừng nói là yêu tu Kim Đan sơ kỳ, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh đi ngang qua cũng chưa chắc phát hiện được động tác của hắn.
Lát nữa, khi phù văn kia được kích hoạt, nó sẽ ép tiềm năng trong cơ thể yêu tu bộc phát trong thời gian ngắn, khiến gã đánh vượt khả năng bình thường, giáng một đòn phủ đầu cực mạnh lên Mộ Tử Thần.
Sau khi sử dụng, phù văn sẽ tự động tan biến, không để lại dấu vết nào.
Nhưng thứ phù này có hậu quả nghiêm trọng, nó hút cạn tiềm năng, làm tổn thương căn cơ. Về sau muốn tu hành tiến xa sẽ cực kỳ khó khăn.
Nếu không phải vì tên yêu tu kia là người của Tạ Tồi Viêm, Thẩm Từ Thu vốn sẽ không hạ tay nặng như vậy. Nhưng đã là người của hắn, vậy thì… để cho hai con ch.ó kia cắn nhau một trận, chẳng ai được lợi, càng tốt!
Trước khi lên đài, Mộ Tử Thần còn cố ý tiến lại gần Thẩm Từ Thu, ngữ khí ôn nhuận:
“Sư huynh, trước đây thất điện hạ có chút hiểu lầm với ta, nhưng ta thật lòng chỉ muốn làm một đệ tử tốt, chia sẻ gánh nặng cùng sư phụ, sư huynh. Giờ ta sắp lên lôi đài, huynh có thể chỉ điểm cho ta vài câu không?”
“Đừng căng thẳng, cứ làm hết sức là được.” Thẩm Từ Thu vẫn giữ dáng vẻ sư huynh tốt bụng, chẳng hề nhắc lại chuyện Mộ Tử Thần khập khiễng lúc trước. “Đây là trận đấu đầu tiên của ngươi, thay mặt Ngọc Tiên Tông ra mắt trước chúng tu sĩ các tộc, đừng phụ lòng kỳ vọng của sư môn.”
Mộ Tử Thần được hắn nói chuyện tử tế, mắt sáng rỡ, ngoan ngoãn đáp ngay: “Vâng, sư huynh!”
Xem ra Thẩm Từ Thu tuy mặt lạnh, nhưng trong lòng lại mềm mỏng. Nhất là sau chuyện với Úc Khôi, có vẻ còn thấy áy náy, không chừng sẽ càng thêm quan tâm mình, tiểu sư đệ duy nhất còn sót lại. Tạ Linh là vị hôn phu thì sao? Chức danh tiểu sư đệ chính thống của hắn cũng chẳng hề tầm thường.
Mộ Tử Thần bước lên lôi đài, ánh mắt khắp bốn phía lập tức đổ dồn về phía hắn, dù sao cũng là đệ tử mới của Huyền Dương Tôn. Hắn ngoài mặt giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã hớn hở tự đắc.
Trận mở màn này, hắn nhất định phải thắng.
Lúc này hắn đang đối đầu với một yêu tu cùng cảnh giới Kim Đan sơ kỳ, cả hai vẫn trong giai đoạn thăm dò. Trên đài, Thẩm Từ Thu quan sát kỹ từng cử động của hai người, Tạ Linh thì đứng ngay bên cạnh hắn, lặng lẽ mở lời với hệ thống trong thức hải:
“Hệ thống, lần trước ta đã nghi Mộ Tử Thần có liên hệ với khí vận của ta, tra lại thân phận hắn đi. Có khả năng hắn cũng giống ta, có thân phận đặc biệt. Ngươi bảo cần tải gói dữ liệu từ đại thế giới… Mà tải cái gói đó mất bao lâu vậy? Chưa xong nữa à?”
Dù Tạ Linh có càm ràm thế nào, hệ thống vẫn giữ giọng nhẫn nại như người máy:
【Tài nguyên đang tải về, xin vui lòng chờ trong giây lát.】
Tạ Linh tức muốn bốc khói. “Giây lát” này đã là bao nhiêu ngày rồi? Hệ thống gì mà như đồ secondhand rớt mạng, nếu lần này về được đại thế giới, hắn nhất định phải chấm điểm một sao!
Trên lôi đài, Mộ Tử Thần và yêu tu tiếp tục thử chiêu. Dù cùng cảnh giới, nhưng Mộ Tử Thần nhanh chóng nhận ra đối thủ yếu hơn mình nhiều. Hắn còn chưa tung ra vài chiêu sát thủ đã thấy nắm chắc phần thắng, liền quyết định: sau hai chiêu nữa sẽ tiễn kẻ kia rớt đài.
Khi yêu tu ra chưởng tiếp theo, Mộ Tử Thần chỉ hơi nghiêng người, chậm rãi nâng kiếm, định dứt điểm. Chiêu này nhìn sơ hở đầy rẫy, chỉ cần hơi…
ẦM!
Đúng lúc chưởng phong sắp chạm đến, linh lực của yêu tu bỗng nhiên bạo tăng!
Quá gần, Mộ Tử Thần không kịp trở tay.
Tà Hồn trong pháp khí phòng hộ vẫn tưởng hắn khống chế được tình thế cũng không ra tay kịp. Chưởng lực cường mãnh kia đánh thẳng vào vai Mộ Tử Thần, hắn bị hất bay ra ngoài lôi đài, dù Tà Hồn đã giảm thương tổn xuống tối thiểu.
Mộ Tử Thần chật vật lảo đảo đứng lên, nhưng dưới chân đã là ngoài lôi đài.
Hắn ngây người mất mấy giây mới phản ứng lại mình thua rồi? Dễ dàng thế sao?
Không chỉ hắn, ngay cả yêu tu kia cũng chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Thì ra chính Thẩm Từ Thu đã ngầm kích phát phù văn trên người yêu tu đúng lúc, khiến đối phương bất ngờ tăng linh lực. Một chưởng thắng trời cho!
Yêu tu ban đầu còn định đánh vài trận để lấy danh tiếng cho Ngũ hoàng tử, giờ lại đột ngột chiến thắng, bèn giả vờ bình tĩnh, làm bộ như tất cả đều nằm trong tay hắn.
Chỉ có điều hắn không biết, trong cơ thể đã bị Thẩm Từ Thu âm thầm để lại ám thương.
Mộ Tử Thần ngơ ngác ngẩng đầu, bốn phía vẫn còn đang sôi nổi đấu pháp, chỉ có hắn và đối thủ là đã xong. Hắn vậy mà lại là người đầu tiên bị loại khỏi Kim Ngọc Yến.
Thua trong chớp mắt, lại là thua trong cảnh giới ngang hàng: mất mặt đến tận trời.
Bên tai hắn vang lên từng tiếng xì xào:
“Đó là đệ tử mới của Huyền Dương Tôn à?”
“Ha ha ha, nhìn thì đáng yêu mà bản lĩnh cũng ‘đáng yêu’ y chang, vài chiêu đã thua, đúng là không được tích sự gì.”
“Ngọc Tiên Tông lần này mất mặt lớn rồi!”
Tiếng cười nhạo và lời mỉa mai không ngừng vang lên, như từng lưỡi d.a.o rạch vào mặt hắn. Mộ Tử Thần chỉ cảm thấy toàn thân trần trụi, như trò hề bị thiên hạ xem trò vui. Hắn cuống cuồng muốn che mặt, nhưng vừa động vai thì vết thương do linh lực chấn động liền bùng nổ.
Một ngụm m.á.u phun ra ngay trước mặt bao người.
Địch Sơn và nhóm đồng môn bị sốc, vội vàng chạy lên: “Tử Thần!”
Phía sau đám đông, Thẩm Từ Thu chỉ lặng lẽ nhìn hắn, trong mắt lưu ly phản chiếu ánh sáng kỳ dị.
“Máu của hắn… đúng là đẹp mắt.”
Hắn chớp hàng mi đen nhánh, nghĩ thầm.
Không vội. Mới chỉ bắt đầu.
Hắn sẽ khiến Mộ Tử Thần từng chút một, chịu đủ mọi nỗi đau, để rồi càng ngày càng trở nên 'đẹp mắt' hơn nữa.