Mộ Tử Thần bị người của Địch Sơn vây quanh, trông vô cùng thảm hại. Hắn thua quá nhanh, khiến các trưởng lão của Ngọc Tiên Tông cau mày bất mãn. Khi được dìu về, chính hắn cũng không dám ngẩng đầu nhìn ai.
Sỉ nhục, phẫn uất, hắn giờ đây chỉ hận không thể xé xác tên yêu tu kia ra, rồi nhét vào cho Tà Hồn nuốt sống!
Đám người Địch Sơn thì ra sức an ủi hắn, hắn đã thua thì cũng đành chịu, chỉ còn biết dùng vẻ mặt đáng thương mong vớt vát chút đồng tình, bù đắp được phần nào hay phần nấy.
Những toan tính mưu hại Tạ Linh trước đó đều thất bại, giờ thêm lần thua trận này, kế hoạch lung lạc lòng người trong Ngọc Tiên Tông của hắn cũng đã rơi vào thế nguy khốn. Bản thân Mộ Tử Thần lúc này cũng bắt đầu hoảng loạn.
Hốc mắt hắn đỏ lên, lí nhí xin lỗi:
“Thực xin lỗi… là ta… quá căng thẳng…”
Đám người Địch Sơn vội xoa dịu:
“Không sao, không sao, về sau vẫn còn nhiều cơ hội. Thương thế của đệ không nghiêm trọng chứ?”
Mộ Tử Thần cắn môi, đáp khẽ:
“Ừm…”
Nhưng lúc này, vị đại trưởng lão lại mặt lạnh buông lời:
“Dù vậy, mười chiêu đã thua, vẫn quá làm nhục danh tiếng của Ngọc Tiên Tông. Sau khi về tông, ngươi đến Linh Thực Viên chăm linh thảo một tháng, linh thạch tháng sau giảm phân nửa. Tu luyện tuyệt đối không được chậm trễ, nghe rõ chưa?”
Mộ Tử Thần cúi đầu đỏ mắt, nghẹn ngào đáp:
“Vâng…”
Đám đệ tử thân tín của Địch Sơn thì đau lòng cho hắn, nhưng những người còn lại trong tông lại không mấy đồng cảm. Dù sao Mộ Tử Thần cũng chưa kịp kết giao thân cận với họ, vốn định nhân cơ hội Kim Ngọc Yến lần này để thu phục lòng người, ai ngờ vừa xuất trận đã bẽ mặt.
Hắn lặng lẽ lau mắt, trong lòng thầm nhắc bản thân phải giữ vững trận tuyến. Mọi chuyện vẫn chưa đến mức tuyệt vọng, dù mất mặt một phen, nhưng hắn vẫn còn nhiều thủ đoạn thao túng lòng người.
Ngẩng mắt nhìn về phía Thẩm Từ Thu, hắn thua, Thẩm Từ Thu chẳng hề trách móc, cũng không đến hỏi han gì. Sự im lặng ấy như một lưỡi d.a.o cùn, lại khiến Mộ Tử Thần bất an vô cùng.
Nếu Thẩm Từ Thu đã thất vọng về hắn thì mọi chuyện mới thật sự nguy rồi.
Hắn do dự, định tự mình bước tới nhận lỗi thì bất ngờ Ôn Lan đã đi trước một bước.
Giọng Ôn Lan dịu dàng:
“Đáng tiếc thật, Tử Thần. Nhưng ngươi đừng bận tâm, chỉ là một trận đấu pháp mà thôi. Vào được Ngọc Tiên Tông, cơ hội sau này vẫn còn nhiều.”
Mộ Tử Thần khẽ liếc, thấy Thẩm Từ Thu đã quay đi. Hắn mím môi, đành tạm thời rút lui. Thuận thế, hắn quay sang Ôn Lan, chuyển toàn bộ sự chú ý lên người hắn ta:
“Đa tạ Ôn thiếu chủ. Ta về trước nghỉ ngơi dưỡng thương, chúc thiếu chủ trăm trận trăm thắng.”
Ôn Lan chưa cần lên đài vội, lập tức nắm lấy cơ hội:
“Ta tiễn ngươi một đoạn.”
Mộ Tử Thần liền giả vờ ngạc nhiên rồi khách sáo từ chối vài câu, bộ dạng muốn từ chối nhưng lại ngầm chấp nhận. Dưới sự “nhiệt tình” của Ôn Lan, cả hai tay trong tay rời khỏi võ đài.
Tiếng trò chuyện của họ mỗi lúc một xa:
“Ôn thiếu chủ, nghe nói ngài là bằng hữu của sư huynh, ngài có thể giúp ta nói với sư huynh một lời không? Ta thật sự sẽ nỗ lực… ngàn vạn lần đừng để huynh ấy thất vọng, được chứ?”
“Được, ta sẽ thay ngươi khuyên A Từ.”
“Cảm ơn Ôn thiếu chủ… ngươi đối ta thật tốt!”
Thẩm Từ Thu vẫn để mắt đến bọn họ rời đi.
Mà kể từ lúc này, e là Mộ Tử Thần trong kỳ Kim Ngọc Yến này sẽ không còn cơ hội dây dưa với thiếu chủ Ma tộc Minh Nhai. Cũng đồng nghĩa, hắn mất đi một chỗ dựa đáng kể.
Vừa lúc Minh Nhai bước lên lôi đài.
Thẩm Từ Thu nhất thời rảnh rỗi, liền dời mắt qua theo dõi trận đấu của hắn.
Minh Nhai vận hắc y, khí chất lạnh lùng sắc sảo. Nếu Tạ Linh là ánh bình minh rực rỡ, mang khí khái thiếu niên, thì Minh Nhai chính là lưỡi đao lộ ra từ vỏ, sắc bén không thể xem thường.
Tu vi Kim Đan hậu kỳ ở tuổi 23 tuy kém Thẩm Từ Thu, nhưng hắn tu luyện ma công cực kỳ thuần thục, hoàn toàn đủ sức giao chiến với cả Kim Đan đại viên mãn.
Thực tế kiếp trước hắn đã từng đánh bại vài người như vậy. Trận đấu cuối cùng của tổ Kim Đan đời trước cũng là Minh Nhai đối đầu Thẩm Từ Thu. Khi ấy, Thẩm Từ Thu thắng không tốn chút sức nào. Lần này, chỉ e còn dễ dàng hơn.
Khi Thẩm Từ Thu nhìn chằm chằm Minh Nhai, thì Tạ Linh cũng đang theo dõi lôi đài. Trong nguyên tác, Minh Nhai cũng là một trong những phe chính diện, về sau còn có liên hệ sâu với cốt truyện. Hiện tại, họ vẫn chưa thân thiết, tính cách thật sự của Minh Nhai cũng chưa rõ ràng.
Tạ Linh vốn chỉ định xem thử người này có đáng tin không, nhưng liếc mắt một cái lại phát hiện Thẩm Từ Thu còn nhìn chăm chú hơn mình nữa.
Tạ Linh: “?”
Y nhìn Thẩm Từ Thu, rồi nhìn Minh Nhai, lại nhìn Thẩm Từ Thu.
Trận này đối thủ của Minh Nhai chẳng có gì nổi bật, đấu pháp cũng bình thường, có gì mà xem nghiêm túc thế?
Hay là kiếp trước hai người họ từng quen biết?
Ánh mắt của Thẩm Từ Thu nhìn Minh Nhai không giống khi nhìn Úc Khôi hay Ôn Lan. Không có địch ý, cũng chẳng có vẻ ái mộ. Dù gì Ma tộc cũng từng đưa thiếp cầu hôn tới Ngọc Tiên Tông, Thẩm Từ Thu không hề nhận lời.
Chẳng lẽ là bằng hữu?
Thẩm Từ Thu mặt lạnh như băng, nhưng dù sống lại một đời, Tạ Linh vẫn thấy rõ dưới lớp băng đó là sự mềm mại hiếm có. Trước khi bị phản bội, hắn ắt hẳn là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, nhất định từng có người phát hiện hắn tốt ra sao… Có bằng hữu cũng không kỳ lạ.
Nhưng hắn còn chưa từng nhìn ta chăm chú đến thế đâu!
Tạ Linh ghen rồi.
Y liền truyền âm qua:
“Thẩm sư huynh.”
Thẩm Từ Thu không phản hồi. Có vẻ vì cái chạm tay ban nãy mà đến giờ vẫn còn đang né tránh y.
Nhưng Tạ Linh muốn lôi kéo sự chú ý của Thẩm Từ Thu, thì có rất nhiều cách.
Y nhếch môi:
“Ta định tham gia bí cảnh tranh đấu, nhân cơ hội đó g.i.ế.c vài người.”
Quả nhiên, ánh mắt Thẩm Từ Thu lập tức quay lại.
Bí cảnh tranh đấu có quy tắc riêng: người tham gia sẽ nhận một thẻ bài, khắc tên và linh lực vào đó, bước vào bí cảnh xong, một quầng sáng lớn bên ngoài sẽ hiển thị toàn bộ danh sách người tham chiến.
Bên trong bí cảnh rải rác nhiều linh ấn, khắc trên Tà thú hoặc ẩn trong bí thuật. Tu sĩ nhặt được sẽ thu vào thẻ bài, từ đó tính điểm xếp hạng trên quầng sáng.
Linh ấn chia thành nhiều màu, trắng là thấp nhất, đỏ là nguy hiểm và điểm số cao nhất. Khi điểm số bắt đầu biến động, bảng xếp hạng cũng sẽ lập tức thay đổi.
Người tham gia không cần báo danh trước nên sẽ không bị phát hiện. Một khi bước vào bí cảnh, mọi liên lạc với bên ngoài đều bị cắt đứt. Dù tên của Tạ Linh có xuất hiện trên quầng sáng, trước khi điểm số biến động, cũng chẳng mấy ai chú ý giữa hàng ngàn cái tên.
Huống hồ dù thực sự có người nhận ra thì lúc đó bên ngoài cũng chẳng làm được gì.
Giả heo ăn thịt hổ rất sướng nhưng quan trọng là phải biết cắn.
Diễn vai phế vật lâu rồi, cũng nên để những kẻ từng giẫm lên y phải trả giá.
Con đường trở về Yêu Hoàng Cung, y sẽ lấy m.á.u mà trải.
Thẩm Từ Thu hỏi:
“Ngươi sẽ đi cùng tộc Khổng Tước?”
Vào bí cảnh xong sẽ bị phân tán ngẫu nhiên. Tuy đồng môn có thể liên hệ, nhưng quá trình cực kỳ nguy hiểm. Đại đa số tán tu Kim Đan đều không dám tham gia loạn đấu, không thân phận, không chỗ dựa, gặp phải Nguyên Anh hoặc Hợp Thể tu sĩ thì chỉ có đường chết.
Tạ Linh gật đầu.
Chỉ cần là Kim Đan trở lên là có thể vào bí cảnh. Sau trận tranh tài lần này, tu vi khôi phục của y sớm muộn gì cũng bị lộ ra.
Cũng đồng nghĩa, thời cơ để Tạ Linh rời khỏi Ngọc Tiên Tông, trở về Yêu Hoàng Cung đã tới.
Ngón tay dưới tay áo của Thẩm Từ Thu khẽ run.
Đầu ngón tay từng bị Tạ Linh chạm vào kia, giờ đây như vẫn lặng lẽ tuần tra quanh lòng hắn, trống rỗng mà quấn quýt chẳng chịu tan đi.
Đây là chuyện tốt. Thẩm Từ Thu tự nhủ.
Bất kể là với Tạ Linh hay với chính hắn.
Về sau bên cạnh hắn sẽ không còn người suốt ngày líu ríu không ngừng, cũng không ai dùng cả túi đường làm cớ trêu chọc khiến hắn tâm thần rối loạn.
Sẽ càng không có ai, giữa đêm tuyết mịt mùng, vì hắn mà lặng lẽ thắp lên một ngọn đèn ấm.
Hắn có thể tiếp tục an tĩnh mà sống nơi băng nguyên cô tịch, một lần nữa làm bạn với cơn gió lạnh hắn đã quá quen, không còn ai tới quấy rầy nữa.
Thẩm Từ Thu chậm rãi siết chặt lòng bàn tay.
Là chuyện tốt. Hắn lại lặp lại lần nữa trong lòng.
Ngay từ đầu, giữa họ đã có ước định khi thời cơ thích hợp, liền giải trừ hôn ước.
Chờ đến khi Tạ Linh đứng vững ở Yêu Hoàng Cung, đó sẽ là lúc tốt nhất để chấm dứt mối ràng buộc này.
Đến lúc đó, Thẩm Từ Thu cũng thu thập đủ Vũ Thần Lệ, có thể giải được mệnh chú trói buộc giữa Tạ Linh và hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Còn về phần Băng Hỏa Song Sinh Châu, mỗi tháng chỉ cần gặp nhau một lần, cùng tu để áp chế dị tượng là được. Ngoài ra, sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào khác giữa hai người.
Đó chính là kết cục lý tưởng nhất.
Thẩm Từ Thu tưởng tượng về tương lai như thế, nội tâm vốn nên bình lặng, nhưng lại cảm thấy có thứ gì đó khác thường đang lặng lẽ quấn lấy hắn.
Không phải nôn nóng, mà là một cảm giác khó tả, như có dây leo siết chặt trong lồng ngực, khiến hắn hô hấp cũng trở nên chậm chạp nặng nề.
Thế nhưng, vẻ mặt Thẩm Từ Thu vẫn vô cùng điềm tĩnh.
Đôi mắt lưu ly xinh đẹp không gợn sóng, hắn truyền âm trả lời, giọng nói vẫn như thường ngày, bình tĩnh mà hờ hững:
“Được.”
Như thế là được rồi.
Khi Thẩm Từ Thu bước lên lôi đài, Khổng Thanh đi tới bên cạnh Tạ Linh:
“Điện hạ và hắn… thật sự là…”
Tạ Linh không chớp mắt nhìn lên người đang đứng trên đài, chỉ nhẹ nhàng gõ cây quạt xếp trong tay.
Khổng Thanh hơi ngập ngừng, sau đó khẽ lắc đầu cười:
“Thôi vậy. Nếu điện hạ đã thật sự quyết tâm, cũng không tệ. Dù sao từ trước đến nay người vẫn là người có chủ ý.”
Hắn đã biết tu vi của Tạ Linh đã khôi phục, bèn nói:
“Chờ sau khi từ bí cảnh trở về, người cũng không nên tiếp tục ở lại Ngọc Tiên Tông nữa. Ngọc Tiên Tông với yêu vực cách nhau xa như vậy, chẳng lẽ sau này ta chỉ có thể nhìn thấy một đệ đệ sầu vì tương tư?”
Ánh mắt hổ phách của Tạ Linh vẫn dõi theo bóng dáng Thẩm Từ Thu:
“Ta thật sự muốn đưa hắn cùng đi. Yêu Hoàng Cung tuy không phải nơi an toàn, nhưng so với Ngọc Tiên Tông thì với hắn vẫn tốt hơn.”
Nơi từng đau thương, từng ngày từng đêm đều dùng hận thù để nhắc nhở chính mình, lặp đi lặp lại tra tấn tâm trí, làm sao gọi là nơi tốt được?
“Nhưng hắn có con đường của riêng mình. Hơn nữa hiện tại chắc chắn cũng không chịu đi với ta. Đành chịu thôi… ta sẽ chịu khó một chút, chạy qua chạy lại hai nơi.”
Đôi mắt y sáng rực như có sao rơi: “Ai bảo là ta tự quyết định chuyện này trước chứ.”
Khổng Thanh ngẩn người, theo lời ấy thì… hai người họ đến giờ vẫn chưa ở bên nhau?
Vậy trước kia bao nhiêu tình cảm đậm sâu, hóa ra đều là diễn à?
Nhưng chịu diễn đến mức ấy, hẳn cũng không phải vô tình.
Dù sao, nếu tình cảm hoàn toàn giả tạo, thì sao có thể phối hợp ăn ý như vậy?
Khổng Thanh không nói gì thêm, chỉ vỗ nhẹ vai Tạ Linh, coi như cổ vũ âm thầm.
Trận quyết đấu tổ Kim Đan không kéo dài như các tổ Nguyên Anh hay Hợp Thể. Vì có đủ số lượng lôi đài, nên toàn bộ đều hoàn tất trong cùng một ngày.
Ôn Lan đưa Mộ Tử Thần quay lại tham gia vòng so đấu cuối cùng, vẻ mặt mang theo một nụ cười ôn hoà khiến người ta cảm thấy không thoải mái như thể một âm mưu đã thành công, khiến hắn hết sức mãn nguyện.
Dù không biết họ đã nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ ấy, có vẻ Ôn Lan đã kéo gần được quan hệ với Mộ Tử Thần rồi.
Thật đáng tiếc, trên lôi đài Ôn Lan không được xếp chung nhóm với Thẩm Từ Thu, nếu không hắn đã có thể nhân cơ hội mà ra tay trước vài chiêu rồi. Trận cuối cùng của bảng Kim Đan, Thẩm Từ Thu lấy thực lực áp đảo đánh bại thiếu chủ Ma tộc Minh Nhai, một lần nữa đoạt vòng khôi đầu, giống hệt như đời trước.
Minh Nhai dường như đánh rất thỏa mãn, sau khi xuống đài còn bắt chuyện vài câu với Thẩm Từ Thu. Thế nhưng Thẩm Từ Thu chỉ nhàn nhạt gật đầu, xoay người rời đi, hoàn toàn không có ý định hàn huyên.
Tạ Linh nhìn cảnh đó, trong lòng lại thấy kỳ lạ nếu thật sự là bằng hữu cũ, phản ứng như vậy hình như không đúng lắm?
Cho nên, đời trước Thẩm Từ Thu và Minh Nhai rốt cuộc có phải bạn bè không?
Sau khi nhận thưởng từ bảng Kim Đan, trong khi các bảng Nguyên Anh và Hợp Thể còn tiếp tục giao đấu ba ngày nữa, Thẩm Từ Thu quyết định trở về nơi ở tu luyện, chuẩn bị cho trận chiến trong bí cảnh.
Tạ Linh cũng đi theo hắn rời khỏi lôi đài để chuẩn bị. Sau lưng họ, tiếng ồn ào náo nhiệt bị bỏ lại, con đường trở nên yên tĩnh. Trên đường về, họ đi qua một con đường nhỏ quanh co, cỏ dại lay động bên lối, cảnh sắc như tranh.
Tạ Linh cất chiếc quạt xếp trong tay, vừa đi vừa làm như thuận miệng hỏi:
“Ta thấy Minh Nhai có vẻ rất thưởng thức huynh, còn nói là quen biết đã lâu, có ý muốn kết giao. Vậy tại sao chưa từng thấy huynh có bạn bè?”
Đoạn đường này ngoài họ ra không có ai khác, chỉ có gió lướt qua khe lá. Ban đầu Thẩm Từ Thu không định trả lời, nhưng rồi nhớ ra: sắp tới, e rằng sẽ chẳng còn ai gọi tên hắn nữa. Lông mi khẽ lay, hắn chợt tỉnh lại, mở miệng nói:
“Ta không có bạn.”
Giọng nói rất nhẹ: “Trước giờ chưa từng có.”
Tạ Linh khựng tay lại giữa không trung, ánh mắt thoáng sững sờ.
“Chưa từng có bạn bè? Dù là đời trước hay kiếp này?”
Vì sao vậy? Không ai chịu đến gần Thẩm Từ Thu sao?
Hắn tính tình lạnh nhạt, không giỏi kết giao, phần lớn thời gian tự mình ép buộc bản thân phải mạnh mẽ, vì Ngọc Tiên Tông và Huyền Dương Tôn mà gánh trách nhiệm. Trong tình cảnh đó, quan hệ với người khác cũng chỉ là sơ giao nhạt nhòa, chưa từng coi ai là bạn.
Cho nên khi Ôn Lan kiên trì tiếp cận hắn, hắn ngỡ rằng mình có được người bạn đầu tiên. Hắn nói gì Thẩm Từ Thu cũng đáp ứng, tưởng rằng đó là thật tâm… nhưng cuối cùng, tất cả chỉ là mưu kế trăm phương nghìn kế.
Hắn vốn không giỏi biểu lộ tình cảm, những người hắn để tâm, từ sư tôn đến Ôn Lan đều lần lượt giẫm đạp lên trái tim hắn, khiến hắn hiểu rõ cảm giác “lăng trì” đau đớn là thế nào.
Người mà ngươi đặt nặng nhất, mới là kẻ khiến ngươi đau nhất.
Thẩm Từ Thu dừng ánh mắt trên con đường phía trước. Hắn đi rất chậm, nhưng bước chân lại vững vàng, chỉ lặng lẽ nói:
“Ta không cần.”
Không cần người thân, không cần bằng hữu, không cần người yêu. Một mình hắn vẫn có thể bước đi, hoàn thành con đường báo thù.
Hắn cứ thế dứt khoát bỏ lại Tạ Linh phía sau.
Gió nhẹ thổi qua, vạt áo hai người lướt qua nhau trong khoảnh khắc.
Tạ Linh đứng lại, nhìn chằm chằm vào góc áo tuyết trắng của người kia, ánh mắt hơi híp lại, rồi đột nhiên sải bước đuổi theo.
Thẩm Từ Thu càng đi về phía trước, càng thấy trái tim như chìm vào một vùng tuyết trắng yên tĩnh. Hắn vốn thích sự tĩnh lặng, nhưng lần này, trong lòng lại xuất hiện một khoảng trống lạnh lẽo. Không phải là vết thương m.á.u thịt do Huyền Dương Tôn gây ra, mà là một khoảng rỗng không biết tên, khiến hắn cảm thấy âm u khổ sở.
Nhưng không sao...hắn…
“Thẩm Từ Thu!”
Một tiếng gọi vang lên, vạt áo đỏ rực rỡ cuốn theo gió. Tạ Linh như ánh lửa xuyên qua lớp băng tuyết, nhanh chóng bù đắp khoảng trống bên cạnh hắn. Đôi mắt màu hổ phách sáng như đuốc, sát khí tỏa ra theo từng bước chân.
Nam Cung Tư Uyển
“Nói là đi cùng nhau, sao lại không đợi ta?”
Trong lúc lạnh giá còn chưa kịp lan khắp người, ngọn lửa đã ngang tàng bừng cháy, như đốt trụi cả cánh đồng băng tuyết.
Thẩm Từ Thu như bị lôi ra khỏi cơn lạnh đóng băng tủy xương, cả người run lên, đồng tử co rụt lại, mở miệng nhưng khó khăn phát ra tiếng. Cuối cùng hắn chỉ có thể thấp giọng che giấu:
“Ta không đợi ai cả.”
“Vậy thì sao, không sao cả.” Tạ Linh bật cười, xòe quạt một cái:
“Dù thế nào ta cũng sẽ đuổi kịp.”
Lúc này, y không nhắc gì đến chuyện “bạn bè”.
“Dù có g.i.ế.c được người hay không, chỉ cần ta vào được bí cảnh, tu vi không thể che giấu, ta sẽ bị gọi về Yêu Hoàng Cung. Nhưng sau đó, ta vẫn sẽ đến tìm huynh.”
“Huynh không cần đợi.”
“Vì ta… sẽ luôn tìm được huynh.”
Thẩm Từ Thu không kiềm được quay đầu lại.
Chỉ một chút nữa thôi là hắn có thể hoàn toàn chìm vào băng nguyên lạnh giá, vậy mà chỉ vài câu nói của Tạ Linh đã dập tắt cơn gió lồng lộng trong lòng hắn.
Làm sao lại có người như thế…
…Không buông tha cho hắn?
Tạ Linh lạnh lùng chốt một câu:
“Ta đã quyết rồi.”
Thẩm Từ Thu thở gấp, cả giọng nói cũng run lên:
“Không ai cùng ngươi quyết định cả.”
“Làm sao lại không có?” Tạ Linh cười rực rỡ, mắt cong cong:
“Ta đã cùng chính mình quyết rồi mà.”
Y cùng chính mình hứa một lời, thì dù là vạn sơn cũng không ngăn nổi, quyết không nuốt lời.