Đi đến đâu cũng sẽ tìm được ngươi… Thẩm Từ Thu biết, lời hứa ấy nghe thì hay, nhưng chẳng thể tin hoàn toàn.
Nó đâu phải Thiên Đạo chi thệ gì ghê gớm.
Nhưng hắn cũng không cần Tạ Linh phát Thiên Đạo thề vì mình.
Khi nãy, hắn còn chậm rãi lê bước trong gió tuyết giá lạnh, như thể muốn vùi mình mãi trong tĩnh mịch. Thế mà lúc này, bước chân bỗng nhanh như chạy trốn tựa như chỉ cần vượt qua con đường hẹp phía trước, là có thể thoát khỏi gông xiềng mang tên Tạ Linh.
Người ta bảo, cuối khúc quanh là nơi dẫn đến chốn u tĩnh. Nhưng khi Thẩm Từ Thu vén đám lá cây trước mắt, xuyên qua tiểu đạo, hắn lại bất ngờ bị ánh sáng đ.â.m thẳng vào mắt.
Liễu rủ hoa nở, tầm nhìn trước mặt đột nhiên rộng mở. Một lối nhỏ bằng phẳng trải ra, không xa là một khoảng sân nghỉ chân, cây cỏ tươi tốt, kiến trúc tao nhã cổ xưa, vừa nhìn đã biết là nơi chuẩn bị sẵn cho những lữ khách mỏi mệt dừng chân.
Ánh bình minh nhẹ nhàng trải xuống mặt đất, nơi này không còn là tuyết địa khổ hàn, mà bên cạnh hắn… vẫn là Tạ Linh, đang lặng lẽ theo sau, không nhanh không chậm.
Thẩm Từ Thu khựng lại, ánh mắt dừng trên sân nhỏ phía trước. Hắn biết mình đang ngu ngốc, nơi này căn bản chẳng có đường nào để chạy.
Hắn hít sâu một hơi, đầu ngón tay hơi run lên, rồi dứt khoát bước vào gian nhà được chuẩn bị sẵn. Tạ Linh lần này không đi cùng, y đã đoán trước như thế, cũng không cần phải đợi bị đuổi ra như mọi lần.
Từ lúc mở miệng nói chuyện đến giờ, Tạ Linh vẫn luôn lặng lẽ quan sát từng nét mặt Thẩm Từ Thu. Tuy ngoài mặt Thẩm Từ Thu lạnh lùng, ánh mắt như phủ sương tuyết, nhưng Tạ Linh lại hiểu rõ hắn hơn bất kỳ ai.
Chỉ cần nhìn kỹ ánh mắt, là có thể hiểu được người này nghĩ gì.
Rũ mắt là không muốn để ý, mi dài run nhẹ là đang giấu lòng mình. Khi đối đầu hay nguy hiểm, ánh mắt hắn sắc như lưỡi dao, nhưng khi bình yên, lại trong veo mà trống rỗng.
Còn lúc thật sự bị đánh trúng vào trái tim, khi không còn gượng được nữa, đôi mắt lưu li ấy… sẽ run lên, né tránh.
Như vừa nãy.
Y cũng không phải cố ý bắt nạt người khác, nhưng chỉ cần Thẩm Từ Thu run rẩy như một đoá ngọc mỏng manh kia… thì y lại cảm thấy mình giống hệt kẻ xấu.
Tiếng cửa phòng đóng lại, Tạ Linh siết chặt quạt xếp, khóe môi cong lên như cười.
Không còn cách nào khác, nếu đã chọn làm kẻ xấu kéo Thẩm Từ Thu từ ngọn núi tuyết cô độc kia trở về, thì y sẽ làm đến cùng.
Tạ Linh gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ, truyền âm nhập mật qua ván cửa. Không rõ có phải do liên kết từ Băng Hỏa Song Sinh Châu hay không, mà âm thanh giữa hai người luôn rõ ràng kỳ lạ như không chỉ vang bên tai, mà còn vọng tận vào tim.
“Ta sẽ sang trú ở chỗ tộc Khổng Tước,” Tạ Linh nói, “Ba ngày sau gặp lại.”
Nói xong, hắn đến bên cửa sổ, đặt một lọ Vũ Thần Lệ lên bệ gỗ:
“Ta để thuốc bên cửa sổ, lần này không có dư đâu đấy.”
Nam Cung Tư Uyển
“Cứ chơi đi chơi lại một kiểu thì chán lắm,” Tạ Linh thản nhiên nói, giọng đầy hứng thú. “Chờ ta nghĩ ra chiêu mới rồi lại chơi tiếp với huynh.”
Lúc ấy, cánh cửa sổ hé ra một khe nhỏ. Đầu ngón tay trắng ngọc từ bên trong vươn ra, cẩn thận cầm lấy lọ Vũ Thần Lệ. Tạ Linh nhìn ngón tay thon dài kia, tim bỗng khẽ run, không nhịn được giơ quạt xếp lên khều một cái chọc nhẹ một chút.
Đầu ngón tay kia hình như bị chọc đến thẹn quá hóa giận, lập tức phản ứng bằng một luồng khí lạnh toát ra, phủ sương lên đầu quạt. Tạ Linh cười to, thu tay về, vung nhẹ một cái, cây quạt vàng ròng liền “xoạt” một tiếng mở ra, mặt quạt bốc lên một ngọn lửa ấm áp mà tao nhã, l.i.ế.m sạch hơi sương lạnh lẽo.
Cánh cửa sổ đóng sập lại, chặn tiếng cười của Tạ Linh bên ngoài. Dù bị ngăn cách, người trong phòng vẫn nghe được giọng y vang vọng đầy vui vẻ:
“Ta đi đây!”
Thẩm Từ Thu nắm chặt lọ Vũ Thần Lệ, đầu ngón tay vô thức vuốt ve mặt ngọc mịn trơn. Hắn lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, lắng nghe tiếng bước chân xa dần, đợi đến khi không gian hoàn toàn yên tĩnh mới cất vật quý đi, quay lại trong phòng khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu nhập định tu luyện.
Tạ Linh có nói ba ngày sau sẽ gặp lại, nhưng theo đúng kế hoạch, lúc đó hai người chắc gì đã đi cùng đường. Có nói hay mấy thì cũng chỉ là lời nói mà thôi… thật sự có mấy ai nói được làm được?
Thẩm Từ Thu điều tức, dần khép mắt lại.
Trong ba ngày tu luyện, hắn không hề để ý bên ngoài. Đồng môn cũng biết nơi hắn ở có kết giới trận pháp, nên không ai đến làm phiền. Mọi người đều đang tự chuẩn bị cho hành trình sắp tới.
Khi ba ngày vừa hết, linh quang quanh thân Thẩm Từ Thu thu về, hắn mở mắt, tay khẽ búng.
Một luồng khí vô hình đẩy ra những gợn sóng trong không khí, sau khi rơi xuống đất liền ngưng tụ thành một khối quang đoàn. Tia sáng ấy chầm chậm kéo dài, hóa thành một bóng người trong suốt màu xanh lam nhạt.
Phân thân này so với bóng hoa ảnh trước kia đã mạnh hơn nhiều, chỉ tiếc vẫn chưa đủ chân thật để có thể tráo người giả mạo.
Thẩm Từ Thu điều khiển thử một hồi rồi thu về vào trong cơ thể. Sau đó đứng dậy, đẩy cửa bước ra.
Hắn vốn không định chờ ai, chỉ là theo bản năng nhìn ra sân.
Không thấy ai cả.
Nhưng trên ngọn cây xanh tốt đầu tường, lại có một bóng chim đỏ rực đậu.
Thật sự đến rồi.
Tạ Linh không phải nói suông, cũng không phải nói cho có rồi quên bẵng, y đã giữ lời.
Con chim đỏ kia vẫn y như trước, to bằng bàn tay. Khi thấy ánh mắt Thẩm Từ Thu nhìn sang, nó lập tức giương cánh, ngẩng đầu lên, rồi ngay khi Thẩm Từ Thu còn đang nghi hoặc dưới đôi cánh ấy có thứ gì đó khẽ giật giật…
Ngay sau đó, hai chú chim tròn vo như trò ảo thuật từ sau cánh chim đầu tiên đồng loạt lách ra, một trái một phải.
Nhưng không phải chỉ hai con.
Là ba.
Ba con chim nhỏ xù lông, đắc ý vỗ cánh, đồng loạt nhào về phía Thẩm Từ Thu, cùng lúc há mỏ kêu lên:
“Pi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Từ Thu: “……”
Dưới tay áo hắn, các ngón tay hơi siết lại.
Hắn thật sự không muốn thừa nhận, nếu mấy con chim này khi nãy tiến lại gần thêm chút nữa, rất có thể hắn sẽ không nhịn được mà giơ tay ấn nhẹ vào đầu một con trong số chúng.
Không vì lý do gì to tát, chỉ đơn giản vì bọn chúng khoe mẽ quá mức.
Cái đầu bé tẹo mà cứ lắc lư kiêu ngạo như muốn khoe thiên hạ, đúng là khiến người ta ngứa tay!
Lúc này, một con chim trong số đó truyền âm bằng thần thức tới Thẩm Từ Thu:
“Nhìn ta này ——”
Thẩm Từ Thu lạnh nhạt cắt lời, mặt không biểu cảm:
“Biết rồi, ngươi tu phân hồn hóa thân thuật tiến bộ không ít.”
Chim đỏ khựng cánh giữa không trung, nghiêng đầu quan sát hắn. Sau khi nhìn kỹ ánh mắt của Thẩm Từ Thu, nó dường như đưa ra một kết luận:
Có vẻ như pháp thuật của Thẩm Từ Thu cũng đã khá hơn trước.
Tốt thôi, quả nhiên là… càng lúc càng khó đối phó.
Chim đỏ nhẹ vỗ cánh:
“Chúc may mắn nhé. Hy vọng lát nữa chúng ta đều như nguyện.”
Nếu trong bí cảnh có thể tình cờ gặp nhau, biết đâu còn có thể liên thủ…
Dứt lời, chim đỏ biến mất khỏi ngọn cây.
Ngay sau đó, ngoài cổng viện có tiếng gọi vang lên:
“Thẩm sư huynh, đại trưởng lão gọi mọi người qua!”
Thẩm Từ Thu thu ánh mắt lại, rời viện, đi về phía hội trường.
Lối vào bí cảnh của hội tỷ thí đã mở. Sau khi tuyên đọc xong quy tắc, giữa không trung hiện ra một vòng sáng khổng lồ. Mỗi người lần lượt nhận thẻ bài, dùng linh lực khắc ấn vào đó để ghi danh.
Đây không phải loại bí cảnh tìm bảo có vị trí lợi thế rõ rệt. Dù vào sớm vài bước cũng không đảm bảo có được thứ tốt, nên không ai tranh nhau vị trí. Mọi người tùy ý chọn lối đi và lần lượt tiến vào.
Giữa đám người, Tạ Linh mặc áo choàng đen, mặt che bằng mặt nạ màu tối, lặng lẽ ẩn mình trong đám đông. Y lặng lẽ nhìn bóng dáng áo trắng bạc kia khuất dần nơi cửa vào bí cảnh.
Dưới lớp mũ choàng, khóe môi y khẽ nhếch thành một nụ cười. Lúc này, bộ dạng cải trang của y chẳng hề bắt mắt, giống như một tán tu bình thường lẫn trong đám đông. Hắc ưng cảnh giới Hợp Thể kỳ cũng đã tiến vào bí cảnh, không nhằm tranh giành thứ hạng, mà là thuận tiện phối hợp hành động với y sau này. Đợi đến khi đại bộ phận yêu tộc cũng lần lượt nhập trường, Tạ Linh mới chậm rãi bước vào.
Ánh sáng nơi lối vào lóe lên, hiện lên hai chữ “Tạ Linh”. Hiện tại vẫn chưa hiển thị xếp hạng, giữa hơn ngàn người, tên y nhanh chóng bị che lấp.
Thẩm Từ Thu đáp xuống một thung lũng nhỏ.
Chân vừa chạm đất, hai đầu tà thú in dấu bạch ấn đã gầm rú lao đến như lũ dữ, uy thế dọa người. Nhưng hắn mắt cũng chẳng thèm chớp. Ngàn Cơ Kiếm trong tay hóa thành roi sáng, vung lên giữa không trung, ngân quang lóe lên c.h.é.m rách tiếng gió, cùng với đó là tiếng huyết hoa bùng nổ. Chỉ trong một tích tắc, hai con tà thú đã bị phanh thây tại chỗ, đầu đuôi rơi lả tả trên nền đất.
Ra tay quá nhanh, người khác căn bản không thể thấy rõ hắn động thủ thế nào. Kiếm đã thu về, gọn gàng như chưa từng rút ra.
Thẩm Từ Thu ấn nhẹ chuôi kiếm, ánh mắt thản nhiên quét qua ba bước phía trước—nơi có một kẻ đồng thời bị truyền tống đến. Là một đệ tử Kim Đan trung kỳ, mặc áo của một tiểu tông môn. Bị ánh mắt hắn quét tới, người kia liền hoảng hốt, vội vàng chắp tay: “Thẩm sư huynh! Ta không có ý tranh đoạt, ngươi mời trước!”
Tên Thẩm Từ Thu này dung mạo xuất chúng, lại là người đoạt thủ vị Kim Đan tổ, toàn trường đều biết rõ danh tiếng và thực lực của hắn.
Thẩm Từ Thu nhàn nhạt ừ một tiếng, như thể đã bỏ qua chuyện đó, xoay người định thu hồi linh ấn tà thú, trông chẳng chút đề phòng. Nhưng khi hắn hơi cúi lưng, tu sĩ yếu ớt ban nãy bỗng ánh mắt lóe lên, thần sắc nham hiểm, lập tức dốc toàn lực thúc giục một kiện hoàng giai pháp khí, từ sau lưng oanh thẳng tới!
Hắn mừng rỡ như điên, thầm nghĩ: Tên đại tông môn này thật sự bị chiều hư rồi, mà lộ sơ hở như vậy với người khác! Chỉ cần đánh trúng một kích này, sau đó bổ thêm một nhát kiếm, không những có thể g.i.ế.c c.h.ế.t Thẩm Từ Thu mà còn đoạt được trữ vật khí trên người hắn, bên trong chắc chắn toàn bảo vật!
Ý nghĩ còn chưa kịp mừng xong, pháp khí đã phát động, cuốn lên từng đợt cuồng phong. Chỉ còn cách phần lưng Thẩm Từ Thu đúng hai tấc…
Ngay khoảnh khắc hắn sắp đắc thủ, bóng trắng kia đột ngột biến mất.
Tu sĩ ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng thì bên tai vang lên một tiếng “phụt” rất nhỏ nhưng sát bên.
Ngực hắn truyền đến cảm giác đau buốt. Hắn chậm rãi cúi đầu một lưỡi kiếm tuyết trắng đã xuyên qua từ phía sau, m.á.u tươi nháy mắt nhuộm đỏ vạt áo.
Hắn há miệng muốn thốt lên, nhưng chưa kịp xin tha thì thân thể đã mềm nhũn đổ gục.
Thẩm Từ Thu thu kiếm về, thần sắc lạnh lẽo không gợn sóng. Hắn chẳng buồn nhìn cái xác dưới đất lấy một cái.
Dám bị dục vọng chi phối, còn mơ tưởng đánh lén hắn? Chết là phải.
Kiếm mũi nhẹ gẩy qua trữ vật khí của kẻ kia, xem xét sơ qua bên trong cũng chẳng có thứ gì giá trị, hắn liền tiện tay ném ra ngoài. Thu xong linh ấn tà thú, ngọc bài truyền âm trên người hắn lập tức sáng lên là người của Ngọc Tiên Tông Hợp Thể kỳ phát tín hiệu triệu tập.
Bí cảnh lần này do một vị phong chủ cảnh giới Hợp Thể dẫn đầu, từng khu vực sáng lên các tín hiệu khác nhau, đó là các lệnh triệu tập riêng biệt của từng tông môn hoặc chủng tộc.
Thông thường, những người phát lệnh triệu tập đều là cường giả, nên ít ai dám đánh lén người mang tín hiệu. Tuy vậy, nếu giữa các tông môn từng có ân oán, chặn g.i.ế.c người theo tín hiệu trên đường đi hội họp cũng là cách tốt để xả giận.
Thẩm Từ Thu chẳng buồn để tâm đến tín hiệu của Ngọc Tiên Tông, mà lập tức phi thân về hướng tín hiệu của Đỉnh Kiếm Tông.
Kiếp trước, trong bí cảnh, Mộ Tử Thần vốn chẳng đi cùng đại đội, mà bị trời xui đất khiến rơi đúng vào chỗ của Ôn Lan, đang cùng người Đỉnh Kiếm Tông hành động. Về sau, Ngọc Tiên Tông đi tìm hắn mới chạm mặt Đỉnh Kiếm Tông, hai bên liền hợp tác, chia đều không ít điểm số.
Thẩm Từ Thu không rõ Mộ Tử Thần và Ôn Lan rốt cuộc bao lâu thì đồng hành, nhưng hiện tại, đi về phía Đỉnh Kiếm Tông là đúng hướng.
Trước khi Ôn Lan và người Đỉnh Kiếm Tông hội hợp, chính là thời cơ tốt nhất để g.i.ế.c gã.