Mọi người sẽ ở lại trong bí cảnh ba ngày. Ngoài việc truy tìm linh ấn tích điểm, bản thân khu vực bí cảnh này cũng là một dạng khảo nghiệm dành cho tu sĩ: từ khí độc, sương mù cho đến cơ quan và trận pháp, tất thảy đều yêu cầu phải dốc hết mười hai phần tinh thần để ứng phó. Nhưng nguy hiểm lớn nhất, vẫn là lòng người.
Khi những ký hiệu triệu tập của các tông môn đồng loạt thắp sáng trên bầu trời, rực rỡ như pháo hoa, cũng là lúc cuộc tranh đấu chính thức bắt đầu.
Nam Cung Tư Uyển
Thẩm Từ Thu không biết rằng, ngay sau khi tiến vào bí cảnh, Mộ Tử Thần và Ôn Lan đã bị truyền tống đến cùng một nơi.
Hai kẻ kia, đều không phải loại tâm địa đơn thuần, nhưng lại cực giỏi giả ngu giả khờ. Vì vậy chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, quan hệ giữa hai người tiến triển thần tốc, bề ngoài hòa hợp, mỗi người đều âm thầm đắc ý, tự cho rằng bản thân đã nắm được đối phương trong lòng bàn tay.
Khi tín hiệu triệu tập từ các tông môn lần lượt sáng lên, theo lý thì hai người bọn họ nên ai đi đường nấy. Nhưng Ôn Lan lại nghiêng đầu, cười nói với Mộ Tử Thần:
“Nhìn vị trí hiện tại, chúng ta cách ký hiệu Ngọc Tiên Tông còn xa. Hay là ngươi đi cùng ta, cùng đến chỗ Đỉnh Kiếm Tông tập hợp trước? Trên đường còn có thể hỗ trợ lẫn nhau, đợi an toàn rồi lại liên lạc với người của các ngươi cũng chưa muộn.”
Mộ Tử Thần tất nhiên hiểu rõ Ôn Lan lại đang giở trò lả lơi, vì thế ngoan ngoãn gật đầu:
“Được thôi, vậy thì làm phiền Ôn thiếu chủ.”
Ôn Lan nghe vậy liền cười nhẹ:
“Lại còn gọi là ‘thiếu chủ’, nghe xa cách quá rồi đấy.”
Mộ Tử Thần hiểu hắn muốn gì, mặt lập tức đỏ ửng, hơi hé môi như định gọi “Ca”, nhưng cuối cùng lại xấu hổ mà nuốt lời vào, lắp bắp một tiếng:
“Vậy… Ôn sư huynh?”
Ôn Lan quả thật rất ưa kiểu dịu dàng xấu hổ này, trong lòng vô cùng khoái trá, còn cố ý nói:
“Kỳ thực ngươi có thể gọi thân mật hơn chút nữa… Nhưng không sao, chờ đến ngày ngươi tự nguyện gọi thì cũng không muộn.”
Mộ Tử Thần cúi đầu gật gật, hai má đỏ bừng.
Hai người theo hướng tín hiệu của Đỉnh Kiếm Tông mà đi, mới đi chưa được bao xa đã đụng phải một yêu tu, kẻ từng đánh bại Mộ Tử Thần trong trận đấu tổ Kim Đan.
Ở kiếp trước, Mộ Tử Thần đánh thắng tên này, căn bản không để hắn vào mắt. Khi cùng tiến vào bí cảnh, gặp cũng coi như không thấy, cứ thế lướt qua.
Nhưng nay mọi chuyện đã thay đổi. Nhờ Thẩm Từ Thu ra tay, Mộ Tử Thần bị đánh thua mất mặt. Nay gặp lại quả thật là oan gia ngõ hẹp.
Mộ Tử Thần vừa nhìn thấy yêu tu, liền giận đến nghiến răng, nhưng trước mặt Ôn Lan, vẫn cố gắng đè nén tức giận, làm ra bộ dạng kinh ngạc:
“Là ngươi?!”
Yêu tu vừa thấy hắn cũng thầm rủa thầm một tiếng: xui xẻo thật.
Từ sau khi đánh nhau với Mộ Tử Thần, hắn cứ thấy cơ thể không ổn, đoán chắc là bị người động tay động chân. Nhưng toàn bộ đám yêu tu đi cùng Yêu Hoàng Cung đều là tâm phúc của Ngũ hoàng tử, hắn chỉ là một tiểu lâu la, nào dám kêu ai chẩn trị, chỉ có thể len lén uống chút đan dược rồi chịu đựng.
Nếu Mộ Tử Thần chỉ đi một mình, hắn đã rút kiếm đánh trả rồi. Nhưng đằng này, còn có thêm một Ôn Lan bên cạnh, không tiện ra tay.
Yêu tu vội vàng lùi nửa bước, định phi thân rời đi, nào ngờ một luồng kiếm quang đột ngột xuất hiện, chắn ngay trước mặt hắn.
Ôn Lan, vì lấy lòng mỹ nhân, ung dung rút kiếm, tư thái nhẹ nhàng tao nhã:
“Tử Thần, trận đó ngươi thua rõ là kỳ quặc, tất nhiên là hắn giở trò bẩn thỉu. Nay gặp lại, để ta thay ngươi đòi lại công đạo.”
Mộ Tử Thần đương nhiên rất vui vẻ, còn cố ý dịu giọng tỏ vẻ lo lắng:
“Ôn sư huynh cẩn thận đó, chỉ sợ hắn lại giở trò đê tiện.”
Yêu tu bị chặn lại, bực bội quát:
“Ta còn nói là ngươi ám toán ta đấy! Có biết xấu hổ không!”
Ôn Lan vốn muốn tranh thủ cơ hội thể hiện, tất nhiên sẽ không để người khác chửi Mộ Tử Thần mà không phản ứng. Hắn lập tức lao tới, kiếm chiêu như gió.
Bề ngoài yêu tu tức tối, như thể muốn liều c.h.ế.t sống mái, nhưng thực ra chỉ chống đỡ một chiêu lấy lệ rồi nhân cơ hội thoát thân.
Ôn Lan cười khẩy:
“Ngươi tưởng chạy thoát được chắc?”
Ai ngờ tên yêu tu này lại chạy trốn giỏi một cách bất ngờ. Động thủ thì không được, chứ đào tẩu thì như cá trạch lướt nước, lách trái né phải, linh hoạt dị thường. Mới vài hơi thở đã bỏ chạy được một đoạn xa.
Ôn Lan vốn tưởng chỉ ba chiêu là giải quyết xong, để Mộ Tử Thần càng thêm cảm động. Nào ngờ không trúng phát nào, đánh mãi vẫn hụt. Mặt hắn từ tươi cười chuyển sang cứng đờ.
Lời vừa buông, Mộ Tử Thần vẫn đang chờ mong nhìn hắn, nếu để tên kia chạy mất thì thể diện thiếu chủ hắn biết giấu vào đâu? Dù không g.i.ế.c được cũng phải chặt một tay một chân làm kỷ niệm chứ!
Ôn Lan bị ép đến phát hỏa, hạ quyết tâm đuổi đến cùng, rút kiếm truy đuổi.
Mộ Tử Thần cũng lập tức đuổi theo phía sau.
Một tên chạy, hai người truy, bất tri bất giác đã chạy lệch khỏi hướng tập hợp của Đỉnh Kiếm Tông, càng lúc càng xa hoàn toàn ngược với đường ban đầu.
Mà lúc này, Tạ Linh khoác áo choàng đen, đang lặng lẽ băng qua bí cảnh ở một hướng khác…
Khu vực trước mặt y là một mảnh rừng rậm. Cây cối không quá cao, nhưng ánh mặt trời len lỏi qua kẽ lá lại phủ lên mọi thứ một lớp ánh sáng xám mờ kỳ dị, kéo theo vô số bóng đen lượn lờ, khiến cả cánh rừng trông vừa âm u vừa lạnh lẽo, tĩnh mịch đến rợn người.
Mà khung cảnh này lại rất hợp với bộ y phục đen kịt trên người y hôm nay.
Tạ Linh từ trước đến nay ăn mặc đều nổi bật vàng sáng làm chủ, đỏ thì rực rỡ, kim tuyến chói mắt, chỉ hận không thể khiến cả tu chân giới đều biết hắn đẹp trai đến nhường nào. Còn nếu buộc phải mặc đồ khiêm tốn, thì cũng chỉ là để ngụy trang mà thôi.
Ví như hôm nay, y khoác một thân hắc y trông như kín đáo, nhưng thực chất vạt áo lại được thêu tỉ mỉ bằng chỉ lưu vân, thắt lưng bằng da thuộc ôm sát vòng eo săn chắc, đôi giày ô kim gọn gàng ôm lấy đôi chân thon dài. Dáng người gọn gàng mà mạnh mẽ, từ đầu đến chân toát ra đúng bốn chữ: khiêm tốn xa hoa.
Xong việc rồi, y còn định diện nguyên bộ đồ này đến trước mặt Thẩm Từ Thu xoay một vòng, xem thử hắn có nhận ra sự quyến rũ đầy khác biệt của mình hôm nay không.
Cái tính khoe mẽ của giống chim xấu xa này quả thật đã ngấm vào tận xương, đúng là bệnh khó chữa.
Tạ Linh đạp gió lướt đi, cảm giác có người đang ẩn thân lặng lẽ phía trước, liền chủ động né tránh, không muốn tốn thời gian với phiền toái không cần thiết.
Không ngờ y lại nhìn thấy một yêu tu đang bị hai người truy đuổi, mà hai người đó lại vô cùng quen mắt.
Ôn Lan và Mộ Tử Thần.
Tạ Linh: “…”
Y bước chân khựng lại, lập tức tách ra một sợi phân hồn, hóa thành một chú chim nhỏ bám theo phía sau, đồng thời lấy ra ngọc bài truyền âm, gửi tin cho Thẩm Từ Thu.
Theo lý mà nói, Tạ Linh không nên biết Thẩm Từ Thu tiến vào bí cảnh là để g.i.ế.c ai. Vậy nên y dùng giọng điệu tò mò như phát hiện chuyện vui mà nói:
“A Từ, ta vừa đúng lúc gặp được Ôn Lan với tiểu sư đệ của huynh đang đuổi theo một tên yêu tu. Hai người bọn họ khi nào lại thân thiết đến vậy?”
Phía bên kia, giọng nói thanh lãnh của Thẩm Từ Thu vang lên:
“Cho ta tọa độ.”
“Được thôi. Ta lập tức cho phân hồn bám theo, còn ta thì có chuyện khác phải làm, để lại chim nhỏ dẫn đường cho huynh.”
Tạ Linh búng tay, phóng ra một con chim đỏ, dừng ngay tại vị trí hiện tại của y. Sau đó, y tung lên một viên đan dược tròn trĩnh, lập tức hóa thành một luồng sáng đỏ rực bay vọt lên trời, “phựt” một tiếng nổ tung thành đóa pháo hoa rực rỡ.
Tín hiệu điểu ảnh màu đỏ lập lòe giữa không trung, so với các loại ký hiệu khác còn bắt mắt hơn gấp bội. Bởi vì trong khi ký hiệu người khác sau khi nổ chỉ lơ lửng bất động, thì điểu ảnh của Tạ Linh lại có kim quang lưu chuyển, mỗi vài giây lại biến thành một vòng sao vàng rực rỡ, lung linh đến choáng ngợp.
Động tác gọi người như đốt pháo hoa này, toàn tu chân giới chỉ có mỗi y dám làm.
Đây là tín hiệu liên lạc nội bộ giữa Tạ Linh và tâm phúc, ít người biết. Bề ngoài thì y để người ta tin rằng ký hiệu của mình là kim khổng tước, nhưng thực ra, điểu ảnh kia càng giống phượng hoàng.
Tạ Linh nói:
“Huynh ngẩng đầu nhìn một chút, kim diễm triều phượng, đi theo ký hiệu này là đến nơi.”
Dù không nói, Thẩm Từ Thu cũng chỉ cần liếc mắt là nhận ra ai phát ra tín hiệu. Dù sao thì cũng chỉ có Tạ Linh mới thích chơi đùa đến mức này.
Hắn ngửa đầu nhìn lên, giọng bình tĩnh như gió lạnh thổi qua đỉnh tuyết:
“Ngươi đoán được ta muốn g.i.ế.c ai.”
Đây không phải là nghi vấn, mà là khẳng định.
Bởi Tạ Linh không chỉ đoán được, mà còn chủ động cử phân hồn đuổi theo Ôn Lan và Mộ Tử Thần, đưa hắn tọa độ, làm chim dẫn đường.
Rõ ràng đã biết rõ mục tiêu.
Tạ Linh thật ra chẳng buồn giấu giếm.
Thẩm Từ Thu cho rằng là do trước đó bản thân từng nhắc đến Mộ Tử Thần, cho nên Tạ Linh nhạy bén đoán ra, rằng hắn muốn g.i.ế.c gã.
Nhưng Thẩm sư huynh lại không biết rằng: Tạ Linh đã từng nhìn thấy ký ức của hắn, biết rõ từng gương mặt hắn căm hận.
Trong truyền âm, Tạ Linh cười nhẹ, giọng điệu thản nhiên vang lên:
“Ừ, ta đoán được một chút. Mà… ta đoán đúng rồi chứ?”
“Đoán trúng rồi.”
Giọng Thẩm Từ Thu vẫn lạnh nhạt, đôi mắt như lưu ly phản chiếu ánh sáng rực rỡ từ ký hiệu pháo hoa đang lấp lánh trên trời. Hắn hỏi:
“Ngươi không sợ ta tâm tính lạnh lẽo, g.i.ế.c người không chớp mắt, đến một ngày không nói lời nào đã ra tay với ngươi sao?”
Tạ Linh vẫn dùng ngữ điệu ung dung như đang nói chuyện thời tiết:
“Huynh thật sẽ ra tay với ta sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Câu hỏi khiến Thẩm Từ Thu hơi khựng lại. Đáng ra hắn nên lạnh lùng đáp “sẽ” để Tạ Linh biết mà dẹp sạch những ảo tưởng viển vông, để y không dám lại gần nữa.
Nhưng nhìn ánh pháo hoa kia, ánh lửa rực rỡ hình phượng hoàng giữa không trung, Thẩm Từ Thu không hiểu sao, lời đó lại nghẹn ở cổ họng.
Chỉ vì sự chần chừ này, khóe môi Tạ Linh đã cong lên, nụ cười càng sâu hơn:
“Huynh xem, huynh sẽ không.”
Thẩm Từ Thu không đáp, chỉ dứt khoát cắt truyền âm ngọc bài.
Hắn đứng đó, mặt không cảm xúc, tâm tư lại rối như tơ vò. Rõ ràng chỉ cần một câu là có thể khiến đối phương thất vọng, nhưng cuối cùng lại không thể nói ra.
Hắn cố thuyết phục bản thân: hôn ước giữa bọn họ chẳng mấy mà giải trừ, không cần phải làm gì thêm.
Chỉ là như vậy thôi.
Thu lại ngọc bài, hắn phóng thân về phía ký hiệu phượng hoàng giữa trời cao.
Khi Thẩm Từ Thu đến nơi, Tạ Linh đã đi rồi. Một con chim đỏ nhỏ xíu vỗ cánh bay tới, mang theo một tia thần thức truyền âm của Tạ Linh:
“Bọn họ đã chạy xa rồi, để ta dẫn đường cho huynh.”
Thẩm Từ Thu chưa kịp nói gì, tiểu điểu đã tiếp lời:
“Ta có điều kiện.”
Hắn tưởng Tạ Linh lại muốn mặc cả giao dịch gì đó, lạnh lùng hỏi:
“Muốn gì, nói đi.”
Tiểu hồng điểu thản nhiên đáp:
“Ta không muốn bay, vai huynh cho ta mượn ngồi một chút, ta sẽ chỉ đường.”
Thẩm Từ Thu: “……”
Tiểu hồng điểu lại cười khúc khích:
“Ta chỉ cần một chút chỗ tốt này thôi, những cái khác không hứng thú. Thẩm sư huynh, nói một tiếng đi: được hay không?”
Ngón tay Thẩm Từ Thu khẽ siết chặt, mấy lần tưởng từ chối. Nhưng thời gian cấp bách, để cho Ôn Lan và Mộ Tử Thần chạy xa nữa thì sẽ rất phiền. Hắn đành nhẫn nhịn:
“Được.”
Ngay khi nói ra chữ đó, tiểu hồng điểu liền vui mừng bay xuống đậu lên vai hắn, như thể sợ hắn đổi ý, nhanh chóng cuộn lại làm ổ, sau đó không nói lời thừa, chỉ thẳng phương hướng:
“Đi hướng đông.”
Thân thể nhỏ nhẹ như không, nhưng trên vai lại truyền đến một tia linh lực ấm áp. Thẩm Từ Thu khẽ nhíu mày, bả vai vô thức căng lên, môi mím lại, lờ đi cảm giác lạ lẫm kia rồi đuổi theo hướng đã chỉ.
Phía bên kia, yêu tu vẫn đang hốt hoảng chạy trốn. Dù là yêu tu hay hai người Ôn Lan, Mộ Tử Thần đều chưa phát hiện có thứ gì đang bám theo họ.
Yêu tu càng chạy càng khốn đốn, vừa phải né Tà thú vừa tìm đường thoát, cuối cùng lao thẳng vào một sơn cốc.
Ôn Lan và Mộ Tử Thần đuổi đến sát nút, hoàn toàn không chú ý bên sườn vách cốc thoáng lóe lên một tia sáng rồi biến mất.
Mộ Tử Thần nắm chặt tay, ánh mắt hằn rõ sát khí, chỉ hận không thể lập tức bắt được yêu tu để băm thây hắn. Nhưng đúng lúc ấy, trong đầu vang lên giọng nói của Tà Hồn:
“Không xong! Ngươi đã bước vào một đại trận thiên nhiên!”
Mộ Tử Thần lập tức sững người tại chỗ.
Hắn lập tức dừng bước, vừa xoay người lại đã phát hiện cảnh vật sau lưng không còn giống lúc nãy.
Cùng lúc đó, Ôn Lan cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Gã quay đầu nhìn quanh, sắc mặt lập tức trầm xuống, cảnh vật đã thay đổi, khắp nơi đều quỷ dị lạ thường.
“Không xong rồi, trúng trận pháp rồi,” Ôn Lan cảnh giác nói, “Lúc đến không hề phát hiện, e rằng đây không phải loại trận nhỏ.”
Mộ Tử Thần đã sớm nhận ra không ổn, vội vàng kéo nhẹ ống tay áo Ôn Lan, dáng vẻ hoảng loạn: “Ôn sư huynh, vậy phải làm sao bây giờ? Ta không rành phá trận đâu.”
Hắn đồng thời truyền âm hỏi Tà Hồn trong thức hải: “Giờ quay lại còn kịp không?”
Tà Hồn thở dài một tiếng: “Phiền toái rồi. Nếu ta có thân thể thì còn có thể mang ngươi thoát ra. Nhưng hiện giờ chỉ có thể giúp ngươi ổn định tâm thần.”
Mộ Tử Thần ngạc nhiên: “Trận pháp này còn ảnh hưởng tới tâm thần?”
“Ừm. Nó khuếch đại cảm xúc tiêu cực, kéo ra mặt tối trong lòng ngươi. Đã vào rồi thì không thể quay đầu lại. Chỉ còn cách tiến về phía trước, vừa đi vừa dò tìm lối ra.”
May mà có Tà Hồn giúp giữ vững tâm trí, Mộ Tử Thần thở phào một hơi, ngoài mặt vẫn giả vờ ngơ ngác, ngoan ngoãn theo Ôn Lan quay lại vài bước. Thấy Ôn Lan nhíu mày, hắn liền nhỏ giọng lên tiếng: “Không còn đường cũ nữa rồi, Ôn sư huynh… hay là ta và huynh thử đi tiếp phía trước, xem có thể xuyên qua không?”
Ôn Lan thở dài: “Chỉ còn cách đó.”
Từ khi thoát khỏi vòng vây yêu tu, Ôn Lan vẫn chưa bình tâm lại. Nếu không vì muốn hộ tống Mộ Tử Thần, hắn đã chẳng lơ là cảnh giác đến mức sa vào nơi quỷ quái thế này. Dù ngoài mặt vẫn giữ bộ dáng quân tử, nhưng hắn hoàn toàn không biết, trận pháp này ảnh hưởng thần trí, chỉ một mầm mống tiêu cực gieo xuống, chẳng mấy chốc sẽ lớn lên thành bóng tối khó lòng thoát ra.
Cùng lúc đó, Thẩm Từ Thu vẫn đang theo dõi đường họ từng đi qua. Chim nhỏ trên vai hắn báo tin:
“Bọn họ vừa đi vào một khe núi rất quái dị. Ừm… không gian ở đó bị vặn xoắn, chắc chắn có trận pháp.”
Thẩm Từ Thu hỏi: “Nhìn ra được là loại trận gì không?”
“Chưa rõ. Chỗ này rất quái dị,” chim nhỏ nghiêm túc hiếm thấy. “Huynh tạm đừng tiến vào, để xem bọn họ có thể tự thoát ra không… nếu không được, c.h.ế.t trong đó cũng đỡ phiền.”
Thẩm Từ Thu rốt cuộc cũng đến nơi Ôn Lan biến mất. Hắn làm theo lời Tạ Linh dặn, dừng bước, đánh giá xung quanh. Từ ngoài nhìn vào, khe núi chẳng có gì bất thường. Có thể là do sườn núi che khuất, chỉ thấy được một góc băng sơn, phải bước hẳn vào mới thấy rõ toàn cảnh.
Trong kiếp trước, chưa từng nghe nói Mộ Tử Thần và Ôn Lan từng gặp nguy hiểm ở đây. Hoặc là tình huống đã thay đổi, hoặc là lần đó họ may mắn thoát hiểm nên chẳng ai nhắc đến.
Thẩm Từ Thu nhíu mày suy nghĩ.
“Xác nhận rồi!” Chim nhỏ đột ngột hưng phấn hẳn lên, “Trận pháp đúng là có thể ảnh hưởng đến thần trí! Vừa rồi ta cảm nhận được d.a.o động. Ôn Lan đã cố nhịn mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi, bắt đầu nổi cáu với Mộ Tử Thần rồi đó ——”
Chim nhỏ đang chuẩn bị tinh thần để xem kịch vui, mới bay được nửa vòng thì đột nhiên cánh bị lệch hẳn: “không gian loạn rồi! Ta bị văng ra rồi!”
Nghe đến đây, sắc mặt Thẩm Từ Thu lập tức trầm xuống. Trận pháp ảnh hưởng đến thần trí, mà phân hồn của Tạ Linh vẫn còn đang ở bên trong.
Hắn hỏi nhanh: “Phân hồn ở trong đó, ngươi còn có thể thu về không?”
Chim nhỏ gật đầu: “Vẫn còn liên kết với bản thể, không sao, ta gọi về được.”
“Vậy thì thu hồi toàn bộ phân hồn đi.” Giọng Thẩm Từ Thu dứt khoát.
Chim nhỏ nghiêng đầu nhìn sườn mặt hắn. Dưới góc độ này, nó không thấy rõ ánh mắt Thẩm Từ Thu, nhưng cũng đủ để nhận ra, hắn đã quyết định sẽ tự mình tiến vào.
Thẩm Từ Thu bắt thu hồi phân hồn trước, rõ ràng là không định cho nó đi theo hắn vào hiểm địa.
Cái đuôi nhỏ của chim run nhẹ, rồi âm thầm nâng lên, đầy vẻ uất ức.
Hừm? Mới vừa rồi ai còn nói gì đó kiểu như “ngươi không nghe lời ta sẽ mặc kệ” kia mà?
Giờ gặp nguy hiểm thì lại muốn ta trốn trước là sao hả?
Nó rũ lông một cái, hất cánh nhẹ, rồi nói:
“Ta sẽ đi cùng huynh.”
Thẩm Từ Thu: “Không cần đâu—”
“Coi như ta muốn xem trò hay thôi.” Chim nhỏ nhảy lên vai hắn, làm bộ thờ ơ, “Thật đó.”
Nghe giả muốn chết.
Thẩm Từ Thu âm thầm nghĩ.
Chim nhỏ còn nói thêm: “Ta muốn vào, huynh cũng cản không được đâu. Với lại, phân hồn của ta hiện tại vẫn chưa bị gì cả, khỏi cần lo.”
Thẩm Từ Thu buột miệng đáp: “Ta không lo.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, hắn lập tức khựng lại, mím môi. Phản ứng quá nhanh, lại thành lộ tẩy.
Chim nhỏ lập tức chớp lấy sơ hở, kéo dài giọng: “A~ Từ à~”
Giọng nó ríu rít đầy vẻ khoái chí: “huynh biết không, có câu thế này: Giải thích chính là che giấu, mà che giấu thì tức là thừa nhận, thừa nhận rồi nghĩa là——”
“Câm miệng.” Thẩm Từ Thu lạnh giọng ngắt lời, nhưng nghe thế nào cũng giống như đang lúng túng.
Tạ Linh bật cười khúc khích, biết điểm dừng nên không trêu thêm nữa.
Thẩm Từ Thu không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ bước về phía trước. Chim nhỏ rúc trên vai hắn, một người một chim, cùng nhau tiến vào sơn cốc kỳ dị kia.