Khi Thẩm Từ Thu lần nữa tỉnh lại, sắc trời đã chuyển sang chiều tà. Ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng xuyên qua khung cửa khắc hoa, lặng lẽ trải dài trong phòng, như từng lớp mộng mơ bao phủ lấy tầm mắt.
Lông mi hắn khẽ run, đôi mắt chậm rãi mở ra, phát hiện bản thân đang nằm giữa chăn đệm mềm mại, nhất thời khó mà phân biệt hiện tại là ngày nào, tháng nào. Trên xà nhà có khắc hình phượng múa sơn đỏ, đường nét tinh xảo như thật. cảnh tượng không thuộc về bất kỳ nơi ở quen thuộc nào của hắn.
Bách điểu triều phượng, khắc ở tận xà nhà nơi ít ai chú ý tới. Tinh tế đến mức từng sợi tóc sợi tơ cũng rõ ràng, người có thể tỉ mỉ đến vậy, trong đầu hắn chỉ có thể nghĩ tới một người…
Chờ đã.
Nhà ở? Chăn đệm?
Thẩm Từ Thu hoàn hồn, trong khoảnh khắc tỉnh táo: Không phải bọn họ còn ở trong bí cảnh sao? Từ đâu ra nhà ở?
Hắn đã hôn mê bao lâu? Chẳng lẽ tranh đấu trong bí cảnh đã kết thúc?
Thẩm Từ Thu vừa định chống tay ngồi dậy, nhưng chỉ hơi dùng sức, eo đã tê rần. Cơn đau khiến động tác hắn khựng lại. Đúng lúc ấy, bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp quen thuộc:
“Rốt cuộc cũng tỉnh.”
Cánh tay Thẩm Từ Thu dừng lại, hắn chậm rãi quay đầu lại theo tiếng gọi, gương mặt áp nhẹ vào gối mềm, liền thấy Tạ Linh đang ngồi trên chiếc ghế tròn cạnh giường.
Thẩm Từ Thu hé môi định nói gì đó, nhưng cổ họng khô khốc: “Ta…”
“Ngủ suốt một ngày một đêm. Giờ rời lúc bí cảnh đóng lại cũng chẳng còn bao lâu. Đây là Đào Nguyên Xuân Cư Đồ.” Không đợi hắn nói hết, Tạ Linh đã dứt khoát đáp luôn tất cả vấn đề hắn băn khoăn. Y khẽ đỡ đầu Thẩm Từ Thu dậy, đưa một ly thanh lộ đến bên môi hắn.
“Uống chút nước trước đi.”
Trên người Thẩm Từ Thu trừ phần eo còn âm ỉ đau, những chỗ khác đã không có gì đáng ngại. Một chén trà nhỏ không đến mức cần người khác hầu hạ, hắn định tự mình đưa tay, nhưng vừa nhích một chút đã bị khuỷu tay của Tạ Linh nhẹ nhàng cản lại.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Trong đôi mắt màu hổ phách kia là sự điềm tĩnh đến đáng sợ, ánh chiều tà rọi lên gò má góc cạnh của Tạ Linh, phủ lên một tầng bóng mờ lạnh lẽo, lại mơ hồ mang theo một tia bướng bỉnh khó nói.
Chiếc ly đã áp sát môi Thẩm Từ Thu, trông Tạ Linh cứ như nếu hắn không chịu mở miệng, thì đối phương cũng tuyệt đối không lùi nửa bước.
Thẩm Từ Thu nhất thời thân thể vô lực, đấu không lại y, hai người giằng co một hồi không ai nói lời nào, cuối cùng Thẩm Từ Thu cụp mắt, vẫn là ngoan ngoãn hé môi tiếp nhận nước trà từ tay hắn.
Thanh lộ trôi xuống cổ họng, vị mát lạnh khiến toàn thân hắn thư giãn không ít.
Tạ Linh chờ hắn uống xong, mới thả người hắn nằm lại xuống gối, đặt chiếc ly qua một bên: “Thương ở eo cần thay thuốc. Bôi thêm một lần là ổn.”
Nam Cung Tư Uyển
Vừa nói, y vừa giơ tay nhấc chăn, một luồng gió lạnh theo đó tràn vào, Thẩm Từ Thu giật mình, lập tức nghiêng người tránh né: “Để ta tự làm.”
“Sau thắt lưng còn có vết thương, huynh đâu nhìn thấy được, sao mà bôi thuốc cho tiện.”
Tạ Linh vừa nói vừa đưa tay định tháo đai lưng hắn, nhưng lại bị Thẩm Từ Thu giữ chặt cổ tay.
Thân thể hắn tuy yếu, nhưng ý chí lại rất kiên quyết. Tạ Linh bị giữ tay, cũng không ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt nói: “Lúc huynh hôn mê, ta cũng là người bôi thuốc, bây giờ còn sợ gì nữa?”
Dù vậy, Thẩm Từ Thu vẫn không buông.
Lực đạo của hắn căn bản không đủ ngăn cản, Tạ Linh chỉ cần nhích nhẹ là thoát ra được. Nhưng y lại không làm vậy.
Tạ Linh hơi nheo mắt, lúc cười thì thôi, chứ lúc không cười thật sự có chút dọa người. Bóng lông mày đổ xuống, dưới ánh chiều tà làm sắc mặt y càng thêm sâu thẳm lạnh lùng. Trong phòng, không khí nhất thời đông lại.
Một lúc sau, Tạ Linh đưa tay ấn trán, khẽ thở dài, rồi che mặt xoa nhẹ một cái.
Chỉ một động tác ấy, ánh mắt hổ phách cũng tan đi lạnh lẽo. Y ngẩng mặt, cúi mắt xuống, khẽ nói, giọng khàn khàn:
“Ta vẫn còn giận đấy… huynh còn cố chấp nữa…”
Thẩm Từ Thu nghiêng đầu nhìn y, ánh mắt đầy nghi hoặc: Lại nói cái gì đầu đuôi chẳng ăn nhập gì nhau thế?
Còn giận? Giận cái gì?
Tạ Linh nhìn thấy vẻ mặt mù mờ kia, liền nghiến răng. Người này, đúng là chẳng có chút phản ứng hối lỗi nào cả!
Y trở tay giữ c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Từ Thu, một tay khác ấn tay hắn lên gối, người cũng cúi xuống gần sát. Đuôi tóc buộc cao rũ xuống theo vai, ánh mắt y không hề chớp lấy một cái, gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thẩm Từ Thu.
“Vì sao,” y trầm giọng hỏi, “Lúc đó lại cởi bỏ Cùng Mệnh Chú?”
Thẩm Từ Thu vốn không thích bị ép nằm xuống như thế này, nhưng bị Tạ Linh đè lên giường… cũng không phải lần đầu, cho nên sắc mặt vẫn bình thản:
“Thuận tay mà làm thôi.”
Tạ Linh nhìn hắn chằm chằm:
“Không còn lý do nào khác à?”
Thẩm Từ Thu lạnh nhạt:
“Không có.”
Tạ Linh hít một hơi thật sâu, giống như đang kìm nén điều gì:
“Muốn moi được từ miệng huynh mấy câu thật lòng, đúng là còn khó hơn lên trời. Được, vậy huynh nghe ta nói.”
Y dừng một chút, giọng nói trở nên trầm thấp:
“Huynh giải bỏ cùng mệnh chú là vì ta.”
Thẩm Từ Thu hơi nhíu mày, lập tức định phản bác, nhưng Tạ Linh không cho hắn cơ hội mở miệng.
“Nếu không phải vì ta, vậy huynh nói xem, tháo cùng mệnh chú thì có ích lợi gì cho huynh?”
Thẩm Từ Thu nhất thời nghẹn lời.
Tạ Linh thấy thế, sắc mặt càng nghiêm:
“Trả lời không được đúng không.”
Thẩm Từ Thu khẽ mím môi, ánh mắt né tránh.
Trong lòng Tạ Linh khẽ thở dài. Lúc đó y thật sự bị dọa đến sững sờ, chẳng kịp nghĩ ngợi điều gì, chỉ đến khi nguy cơ qua đi, mới dần nhận ra, giữa nỗi kinh hoàng ấy lại nảy sinh một vị ngọt đến mức khiến người ta không thở nổi:
Thẩm Từ Thu, rõ ràng là lo lắng cho y.
Tạ Linh khẽ dùng sức, từng chút tách từng ngón tay Thẩm Từ Thu ra, cường ngạnh đan mười ngón tay vào nhau, nghiến răng nói:
“Thẩm Từ Thu, thừa nhận một câu rằng huynh có mềm lòng với ta thôi, cũng khó đến vậy sao?”
Thẩm Từ Thu cố gắng giãy ra:
“Ta không có! Buông tay!”
“Được rồi.”
Một chữ “được” kia, khiến tất cả giãy dụa của Thẩm Từ Thu lập tức khựng lại.
Tạ Linh cúi đầu, giọng nói thấp đi:
“Nhưng ta thì có.”
Thẩm Từ Thu ngây ra tại chỗ.
Hắn chậm rãi trừng lớn mắt, đôi đồng tử như lưu ly trong suốt đầy vẻ khó tin. Hắn hình như rất muốn lập tức che giấu biểu cảm đó, nhưng đôi mi run rẩy vẫn thành thật bán đứng hắn.
Lòng đang yên, lại có sóng trào. Hắn càng muốn tĩnh lặng, người kia lại càng không để hắn yên.
Mọi phủ nhận, mọi chống cự, cuối cùng cũng chẳng thể thắng nổi một câu thật lòng kia.
Tạ Linh vốn định tiếp tục bày bộ mặt lạnh lùng, nhưng biểu cảm vừa rồi của Thẩm Từ Thu thật sự đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c y, giống như băng tuyết trên đỉnh núi đổ ập xuống hồ nước lặng, khiến người ta chẳng biết nên bước về phía nào. Ánh mắt Tạ Linh chợt dịu xuống, rồi bật cười khẽ.
Trong tiếng cười đó có chút nhẹ nhõm, nhưng rồi y lại thở dài buồn bã, nói khẽ:
“Huynh tháo cùng mệnh chú, một lời cũng không chịu quay đầu nói với ta… Giây phút ấy—”
Tạ Linh ngừng lại, rồi nhẹ giọng nói tiếp:
“Ta sống bao lâu nay, đó là lần đầu tiên ta biết thế nào là… hoảng sợ.”
Phát hiện mình xuyên sách, sắp phải đối mặt lần lượt từng nhân vật phản diện m.á.u mặt, y không sợ. Biết rõ trong cốt truyện bản thân còn phải chịu không ít đau khổ, y vẫn không sợ.
Lần đầu tiên khiến y sợ đến mức tim đập dồn dập, lại là vì một người.
Giọng Thẩm Từ Thu cứng đờ:
“Đừng nói nữa.”
“Thật sự có vài lời, nếu ta không nói rõ, huynh sẽ không tin. Ta phải giải thích cho huynh hiểu rõ, cái gọi là mềm lòng này, không giống với thứ cảm tình dành cho huynh đệ hay thuộc hạ. Đối với huynh… là thích, là—”
Thẩm Từ Thu vội vàng đưa tay bịt miệng y lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn cố tỏ ra lạnh lùng như mọi khi, nhưng âm thanh lại run rẩy:
“Ta đã luôn nhắc nhở ngươi…”
Thẩm Từ Thu từng chữ từng câu, nói không rõ là để Tạ Linh nghe, hay là để ép chính mình tỉnh táo:
“Đừng làm mấy chuyện ngu xuẩn trên người ta.”
Tạ Linh không né tránh, ngược lại nắm lấy tay hắn kéo ra, thản nhiên nói:
“Muộn rồi.”
Bây giờ tay Thẩm Từ Thu hoàn toàn bị giữ chặt, không cách nào thoát ra.
“Huynh nếu thật sự muốn ngăn cản ta, đáng lẽ phải tàn nhẫn với ta thêm một chút.”
Từ lúc Thẩm Từ Thu cởi bỏ cùng mệnh chú, Tạ Linh liền không còn bất kỳ lý do nào để buông tay nữa.
“Ai bảo huynh tốt như vậy.”
Tạ Linh nhéo nhéo ngón tay hắn, ngang ngược mà hờn dỗi:
“Tất cả đều là tại huynh.”
Thẩm Từ Thu: “…”
Hắn cảm thấy bản thân nên nổi giận, nhưng lại không biết nên giận vào đâu. Muốn mở miệng phản bác vài câu, nhưng đối mặt với Tạ Linh lúc này phản kháng chỉ là vô ích.
Hắn rõ ràng cảm nhận được trong lòng mình không phải là lo lắng, mà là một loại cảm xúc khác, m.ô.n.g lung mà dâng trào: chua xót, hoảng loạn và sợ hãi.
Nỗi sợ không tên khiến hắn chỉ muốn lập tức rút lui, nhưng Tạ Linh lại càng không cho hắn đường lui.
Hắn giãy giụa, nhưng Tạ Linh quyết không chịu buông.
Tạ Linh nhìn vào đôi mắt phủ sương mờ mịt của Thẩm Từ Thu, trong đáy mắt kia là ngổn ngang vỡ vụn, ánh nhìn ấy khiến tim y nhói lên.
Thẩm Từ Thu không cần ai thương hại, hắn rất mạnh mẽ. Nhưng Tạ Linh thấy được bên dưới chiếc mặt nạ tiên nhân lạnh lùng ấy là một thân đầy thương tích.
Tạ Linh muốn đau thay hắn.
Y nắm lấy tay đang vùng vẫy kia, kéo dần xuống, ấn thẳng lên cổ mình.
Thẩm Từ Thu thoáng khựng lại.
Dưới đầu ngón tay, có thể cảm nhận rõ ràng mạch đập rộn ràng nơi cổ Tạ Linh, từng nhịp đập nóng bỏng dội thẳng vào lòng n.g.ự.c hắn, tê dại.
Tạ Linh hơi nghiêng đầu, đưa mệnh môn mình tới trước tay hắn:
“Muốn ta nhận thua? Được, ta lại cho huynh một cơ hội nữa. Gắn lại cùng mệnh chú, hay loại chú nào còn nguy hiểm hơn, đều được.”
Đầu ngón tay Thẩm Từ Thu bắt đầu run lên.
Hắn cảm thấy không thể hiểu nổi:
“Tạ Linh, ngươi điên rồi sao?”
Tạ Linh nhẹ giọng đáp, ánh mắt không hề d.a.o động:
“Ta rất tỉnh táo. Tới đi.”
Thẩm Từ Thu nghiến răng, đầu ngón tay vừa nhúc nhích đã ấn lên cổ Tạ Linh. Hắn nghĩ, nếu Tạ Linh tự tìm tới, vậy thì để hắn tiễn một đoạn.
Thế nhưng ngón tay hắn chẳng tụ nổi nửa phần linh lực, ngay cả ấn mạnh thêm một chút cũng bất lực.
Trái lại, nhịp tim của Tạ Linh từng nhịp, từng nhịp một, dần dần đồng điệu với tiếng tim đập trong lồng n.g.ự.c hắn.
Khi Tạ Linh từ từ buông tay ra, đầu ngón tay Thẩm Từ Thu vô lực quệt qua cổ y, cả người như kiệt sức, đổ ập xuống giường.
Thẩm Từ Thu vắt tay ngang mắt, giọng khàn khàn:
“Ta hận ngươi.”
Hận vì y cho hắn nếm được vị ngọt của ấm áp. Hận vì y cứ níu lấy hắn không buông. Một mình sống kiểu xác không hồn chẳng phải rất tốt sao? Như vậy sẽ không cần bận tâm tiếng than khóc trong đầu, cũng sẽ không phát hiện… trái tim rách nát trong lồng n.g.ự.c hắn, hóa ra vẫn còn có thể đập.
Hắn… hận Tạ Linh đến chết.
Thế nhưng Tạ Linh cái tên chuyên chọc người hận ấy mặt mày lại rạng rỡ, ý cười phơi phới, như thể đang tuyên bố thắng lợi: Xem đi, y đánh cược đúng rồi.
Bởi vì Thẩm Từ Thu là người mềm lòng nhất.
Ánh mắt của vai chính, không ai chống nổi.
Thẩm Từ Thu nói hận y.
Mà Tạ Linh chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, mười ngón đan xen, cười ra tiếng từ tận ngực:
“Vậy thì huynh cứ việc hận ta, chỉ cần mỗi thời mỗi khắc đều nhớ đến ta, cả trong mộng cũng nghĩ tới ta. Bằng không thì hận sao cho trọn?”
Thẩm Từ Thu không hề hạ cánh tay che mắt, cũng không nói lời nào.
“Làm một cuộc giao dịch nữa đi,” Tạ Linh nói, “Ra khỏi bí cảnh rồi, cùng ta đến Yêu Hoàng Cung, được không? Ở Ngọc Tiên Tông, huynh cho ta tài nguyên khôi phục tu vi, còn ở Yêu Hoàng Cung, ta cho huynh chỗ tu luyện.”
Y dùng phương thức giao dịch quen thuộc nhất để khiến Thẩm Từ Thu không quá chống cự.
Thần sắc Tạ Linh sáng ngời, như đã thấy cảnh hai người dính lấy nhau không rời:
“Tuy Yêu Hoàng Cung không hẳn tuyệt đối an toàn, vị yêu hoàng kia dung túng tranh đấu, thỉnh thoảng còn âm thầm đẩy bàn cờ, nhưng so với việc huynh quay lại Ngọc Tiên Tông thì vẫn tốt hơn nhiều.”
Đỉnh Kiếm Tông chắc chắn muốn Thẩm Từ Thu chết. Dù Ngọc Tiên Tông tạm tin lời rằng Ôn Lan ra tay trước lúc thần trí hai người không rõ, có thể giữ được mạng hắn, nhưng dù sao thiếu chủ cũng đã chết, theo bản tính Huyền Dương Tôn, tội c.h.ế.t có thể tha, nhưng tội sống khó thoát.
Nhưng… dựa vào cái gì Thẩm Từ Thu phải chịu phạt?
Ôn Lan, chính hắn mới là kẻ đáng chết.
Tạ Linh cười cợt:
“Huynh không lên tiếng, ta coi như ngươi đồng ý. À mà này, cung điện ta rộng lắm, để đảm bảo an toàn, đến lúc đó hai ta vẫn ngủ cùng một phòng, đặt hai cái giường là được. Huynh yên tâm, ta là chính nhân quân tử mà… A, nói xa rồi, đến giờ đổi thuốc cho huynh rồi đó.”
Thẩm Từ Thu khẽ cử động cánh tay.
Tạ Linh kéo dài giọng:
“Vậy ta coi như huynh đồng ý, cho ta cởi đai lưng nhé?”
Thẩm Từ Thu rốt cuộc nhúc nhích.
Lần này, hắn chẳng còn sức đánh Tạ Linh bay ra khỏi phòng nữa, chỉ rút chiếc gối đầu ra sau ném về phía y, trong mắt ngập tràn lửa giận đến mức gần như bốc cháy. Thế nhưng Tạ Linh lại cười càng sảng khoái.
“Tạ Linh, ngươi cái tên ——”
“Ha ha ha, khụ, đừng giận mà, ta không cười nữa, cẩn thận vết thương trên eo nứt ra đấy, đừng để lỡ thời gian đổi thuốc.”
“Không đổi! Dù để nó tự lành cũng không cần ngươi —— ngươi!”
Tạ Linh tay nhanh như chớp, cuối cùng vẫn đẩy được đai lưng Thẩm Từ Thu ra.
Đai lưng lỏng ra, nhẹ nhàng trượt xuống, để lộ làn da trắng ngọc phía dưới.
Thân thể Thẩm Từ Thu cứng đờ, ngừng cả giãy giụa.
Tạ Linh rốt cuộc cũng có thể nghiêm túc chăm sóc thương thế. Y tháo băng gạc, kiểm tra vết thương, gật đầu. Dược dùng đều là loại tốt, thêm một ngày nữa là có thể liền da không để lại sẹo, không còn dấu vết.
Y cẩn thận bôi thuốc, tỉ mỉ băng lại, định giúp Thẩm Từ Thu kéo áo lên thì ánh mắt lại bất giác khựng lại.
Mỹ nhân nằm trên giường, áo xộc xệch, vòng eo mảnh khảnh gần ngay trong tầm tay, mềm mại như không nắm nổi. Làn da trắng ngần như sứ được ánh chiều tà phủ lên một lớp sáng dịu ngọc ngà, đẹp đến chói mắt.
Ngước mắt lên là lồng n.g.ự.c đang phập phồng vì hơi thở dồn dập, xương quai xanh tựa như cánh bướm rung động, cùng chiếc cổ thon dài tạo nên cảnh tượng khiến người ta không dám rời mắt.
Mà Thẩm Từ Thu lúc này đã quay mặt đi, hai mắt nhắm chặt, gương mặt không rõ là vì tức giận hay bối rối mà đỏ lên một tầng mỏng hồng phấn.
Tay hắn đặt bên gối, căng ra, siết chặt nếp chăn.
Tạ Linh: “……”
Lần đầu tiên thay thuốc, y ngoài lo lắng vết thương, chẳng nghĩ đến gì khác. Khi ấy, Thẩm Từ Thu hôn mê bao lâu, y liền canh chừng bấy lâu, chỉ cầu người kia mau chóng tỉnh lại.
Nhưng lúc này đây, mọi âu lo đã qua, trước mắt là cảnh đẹp dễ khiến tâm loạn:
Tiên nhân dung mạo, áo xộc nửa cởi, tuyết da đào diện, hương thơm phảng phất. Mái tóc đen như mực rải bên giường, sắc đen và trắng tương phản đến nhức mắt.
Tạ Linh cuối cùng cũng chậm rãi nhận ra, hai tai nóng bừng, ánh mắt chẳng biết nên đặt vào đâu.
Y khẽ ho một tiếng, vội vàng kéo vạt áo lên, che lại mảng da trắng nõn ấy.
Người ngoài nhìn vào, chắc chắn sẽ tưởng y vừa mới làm chuyện gì khuất tất với Thẩm Từ Thu.
Trời xanh soi xét, y thật chỉ là bôi thuốc thôi, thật đấy!