Khi quần áo bị kéo bung, hơi lạnh vừa chạm vào da thịt, cả người Thẩm Từ Thu cứng lại như bị điểm huyệt.
Mới vừa rồi giằng co, y phục hắn bị xáo trộn, tấm áo mềm mỏng trượt xuống, để lộ một bên vai trắng ngọc. Lồng n.g.ự.c tuyết sắc phập phồng, bả vai khẽ run theo từng nhịp thở.
Không vì gì khác chỉ vì giận.
Giận đến mức nơi khóe mắt cũng ửng một tầng đỏ mờ nhạt.
Nếu không phải Tạ Linh, chỉ sợ Thẩm Từ Thu cả đời cũng không ngờ được, mình vậy mà lại có một ngày, vì cãi nhau với người ta mà mặt đỏ tai nóng như thiếu niên mới lớn.
Khi đầu ngón tay ấm áp của Tạ Linh chạm vào vùng da quanh vết thương nơi eo, hơi ấm ấy xuyên qua da, lan khắp tứ chi, len vào cả lồng ngực. Thẩm Từ Thu bất giác siết chặt chăn đơn.
Hắn nhắm mắt, cắn môi, nghiêng đầu sang một bên.
Đời trước cộng đời này, cộng lại bao nhiêu lần đối mặt sinh tử, hắn chưa từng lộ ra dáng vẻ chật vật như vậy trước mặt bất kỳ ai.
Bởi vì cùng là lúc yếu đuối không còn sức phản kháng, Huyền Dương Tôn, Ôn Lan, bọn chúng luôn cho hắn lưỡi d.a.o bén nhất, ép hắn phải đi vào tử lộ. Nhưng dù tu vi có phế, hắn vẫn có thể liều mạng phản kháng đến tận cùng.
Chỉ có Tạ Linh… chế ngự hắn không cần kiếm, cũng chẳng cần lực.
Y dùng đường, dùng hoa, dùng những con chim nhỏ, dùng căn nhà ấm áp giữa đêm tuyết, từng chút từng chút, dồn hắn vào trong vòng vây ngọt ngào như xiềng xích.
Không cần pháp thuật, không cần linh lực chỉ cần một tấc không gian, là đủ khiến hắn trở tay không kịp.
Trên đời sao lại có người như vậy?
Thẩm Từ Thu nhắm mắt, tức đến độ ngây người, cả nửa ngày cũng không thể hoàn hồn.
Nhưng một khi mắt đã nhắm, cảm giác khác liền càng rõ ràng.
Tạ Linh bôi thuốc rất nhẹ tay, nhẹ đến mức giống như lông chim lướt qua da thịt, làm đầu ngón tay hắn run rẩy, không tự chủ co lại.
Hắn muốn bảo y đừng nhẹ như vậy, trước giờ hắn bôi thuốc cho mình chưa từng dịu dàng như thế.
Thế nhưng giờ khắc này, hắn lại không muốn nói chuyện với Tạ Linh, chỉ còn cách cắn răng chịu đựng.
May thay, động tác của Tạ Linh nhanh gọn. Chẳng bao lâu đã băng bó xong vết thương, lớp gạc mềm như lụa nước, không cần nhìn cũng biết là thứ tốt nhất.
Thẩm Từ Thu cho rằng đã xong, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, định mở mắt ra nhưng ngay khoảnh khắc ấy, hắn cảm nhận được ánh mắt của Tạ Linh rơi xuống mình, dừng lại.
Thẩm Từ Thu: “……”
Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy giác quan nhạy bén của tu sĩ thật sự là một dạng tra tấn.
Hô hấp vốn đã bình ổn, lại bị siết chặt lần nữa. Vùng eo đang được băng bó, bởi căng thẳng mà da thịt kéo căng, lộ ra đường cong mảnh mai xinh đẹp.
Hắn không biết… cảnh tượng ấy, đối với một “chính nhân quân tử” nào đó mà nói, chẳng khác gì một màn thử thách trí mạng.
Hắn gần như có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt Tạ Linh đang chậm rãi, từng tấc một, lướt trên da hắn.
Cổ hắn gối lên đệm, bất giác rụt lại, mười đầu ngón tay nắm chăn càng chặt, lên lưng cọp khó mà xuống, nhúc nhích không được, mà nằm yên cũng không xong.
Một lát sau, Thẩm Từ Thu cảm thấy Tạ Linh như vừa tỉnh ngộ, vội vàng kéo vạt áo hắn lên, ho khan một tiếng, cuống cuồng cột lại đai lưng.
Thẩm Từ Thu rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn về phía Tạ Linh.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn xen chút chột dạ cùng đôi tai đỏ ửng của y, lông mi Thẩm Từ Thu hơi run, trong ánh mắt hiện lên nét kinh ngạc.
Hắn còn tưởng mặt Tạ Linh dày đến độ đao kiếm c.h.é.m không vào, hóa ra người này cũng biết ngượng à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Từ Thu không biết bản thân mình lúc này trong mắt Tạ Linh là thế nào.
Vừa mới mở mắt, ánh nước long lanh chưa tan, đuôi mắt lại nhuốm hồng, tóc đen ôm lấy cần cổ trắng ngần, cả người nằm mềm mại trên giường, đôi mi khẽ run, lộ ra cơn giận bị đè nén và vẻ không cam lòng, ánh nhìn hờ hững quét về phía y ——
Tạ Linh: “……”
Một ánh nhìn kia của Thẩm Từ Thu, uy lực còn mạnh hơn cả đại trận kiểm soát thần thức trong bí cảnh tu luyện của vai chính.
Tạ Linh hít sâu một hơi, cố nhịn mà đứng dậy, động tác gượng gạo, lúng túng dậm chân tại chỗ như bị ai điểm huyệt. Gương mặt y bị bức đến mức suýt nữa cũng vặn vẹo theo:
“Huynh… nghỉ ngơi đi. Chuyện Yêu Hoàng Cung… ta, khụ, ta ra ngoài xem tình hình một chút.”
Trước khi rời đi, y còn cẩn thận chỉnh lại gối cho Thẩm Từ Thu, sau đó quay người rời đi thật nhanh, bước chân như trượt đi trên mặt đất, vạt áo phiêu dật, tai hồng đến độ như bị nướng chín.
Thẩm Từ Thu nhìn bóng lưng kia, mắt hờ hững đảo qua vành tai đỏ au của y, không nói nổi câu nào. Nhưng trong lòng lại thấy may, ít nhất Tạ Linh rời đi rồi, để lại không gian cho bản thân hắn bình ổn lại tâm trí.
Bằng không, chỉ sợ hắn thật sự sẽ không chống đỡ nổi nữa.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, bên tai không còn tạp âm.
Thẩm Từ Thu khẽ thở ra một hơi, dần dần áp chế cơn nóng nơi gò má và những gợn sóng trong lòng. Một bên để linh dược phát huy tác dụng, một bên trầm tư suy tính bước tiếp theo nên làm gì.
Chuyện g.i.ế.c Ôn Lan bị phát hiện vốn không nằm trong kế hoạch, nhưng giờ nước đã đổ, thuyền đã lậtq, tất nhiên phải nghĩ cách đối phó.
Mộ Tử Thần giúp hắn chắp vá một lý do tạm ổn: nói là Ôn Lan ra tay trước, hắn chỉ là phản kích trong tình huống thần trí hỗn loạn, về lý đều có thể tha thứ.
Hắn vốn định thuận thế châm thêm mồi lửa, khiến mâu thuẫn giữa Ngọc Tiên Tông và Đỉnh Kiếm Tông càng thêm gay gắt, chính mình lại hóa thân thành quân cờ, chủ động nhập cục.
Thế nhưng Tạ Linh lại cho hắn một con đường khác.
Một con đường mà hắn chưa từng nghĩ tới, không cần liều mạng, không cần đối mặt trực diện với Mộ Tử Thần hay Huyền Dương Tôn, không cần tự tay đẩy mình vào thế cục sống còn mà vẫn có thể tiếp tục tu hành.
So với con đường chính hắn vạch ra, con đường Tạ Linh cho tốt hơn quá nhiều.
Từng vòng băng gạc quanh eo vẫn còn lưu lại cảm giác rõ rệt, xúc cảm khi bị bàn tay kia siết lấy cũng chưa kịp tan đi.
Không chỉ có mối thù, mà còn có Tạ Linh, về sau phải đối diện với người này thế nào đây?
Nam Cung Tư Uyển
Thẩm Từ Thu ngẩng đầu nhìn lên, trên xà nhà có một con phượng hoàng bằng gỗ đang bay lượn giữa không trung, linh khí quanh thân vẫn còn nhẹ nhàng d.a.o động.
Dưới sự bồi dưỡng của linh dược, sức lực hắn dần khôi phục. Cuối cùng, Thẩm Từ Thu cũng có thể chống giường đứng dậy, chậm rãi ngồi thẳng lưng.
Ngón tay khẽ động, linh lực vận chuyển, hắn dùng bạc quang tẩy rửa tạp niệm trong thân thể.
Đẩy cửa ra, trước mắt là một vùng trời mờ mịt ánh đào, gỗ đào cổ thụ vươn lên che kín bầu trời, từng cánh hoa đào nhẹ rơi như mây, hồng nhạt chồng lớp, kiều diễm như tranh vẽ.
Là Đào Nguyên Xuân Cư Đồ, ngàn năm linh mộc, nay đã khôi phục dáng vẻ vốn có.
Tạ Linh đứng ở phía sân sau, nơi trồng đào đang được cải tạo.
Sân vẫn chưa hoàn thiện hẳn, có nơi còn là đất trống, tường viên chưa xây xong, nhưng đâu đâu cũng có thể nhìn ra dấu vết của sự tỉ mỉ, phong nhã thanh lịch, từng chi tiết đều đầy ý vị.
Một nơi như vậy, rất có mùi vị của “gia đình”.
Phảng phất chỉ cần đứng trong sân này, là có thể cảm nhận được sinh mệnh lực tràn đầy, tươi sống, như một tổ ấm đang dần hình thành.
Tạ Linh là định ở nơi này dựng nên một mái nhà sao?
Ánh mắt Thẩm Từ Thu lướt qua từng góc, cuối cùng dừng lại trước một bức tường phủ đầy tử đằng.
Rất giống tường viện mà hắn từng sống nơi Lãnh Phong, nhưng đẹp hơn, tinh tế hơn, như thể phiên bản hoàn hảo hơn của hồi ức năm xưa.
Thẩm Từ Thu đứng dưới tường hoa, lặng người hồi lâu, không hề nhúc nhích.
Cho đến khi linh lực trong cơ thể hoàn toàn khôi phục, cho đến khi Tạ Linh từ bên ngoài trở lại… hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ.