Sau khi Tạ Linh giới thiệu xong các phúc lợi và nghĩa vụ của đệ tử trong tông môn, Biện Vân ban đầu còn ngây ra, dần dần lại nghiêm túc lắng nghe, đến cuối cùng thì thật sự hơi bất ngờ.
Nghe kỹ một hồi… ủa, sao nghe có vẻ không tệ lắm vậy?
Vị tông chủ này quả thật rất thẳng thắn, là kiểu người từng gây dựng cơ nghiệp từ đầu, nên càng hiểu rõ giá trị của nhân tài:
“Nếu huynh muốn tiếp tục phát triển, bên ta còn nhiều vị trí trống. Ta thấy huynh làm sơ cấp giáo tập đệ tử là rất thích hợp đó. Tiền lương mỗi tháng là thế này—”
Tạ Linh giơ tay ra áng chừng một con số, cười tủm tỉm. “Huynh thấy sao?”
Biện Vân hít sâu một hơi: Có tiền thật.
Một tông môn chỉ tầm trăm người mà đãi ngộ chẳng kém gì bốn đại tông, người lập ra đúng là có nội tình sâu dày.
Biện Vân tu hành gian nan, nhưng cũng không phải kiểu người chịu ngồi không. Tính hắn hơi cứng đầu, đã không làm thì thôi, đã làm là phải có việc gì đó khiến mình thấy có giá trị, thấy đời này không uổng phí.
Nếu rời Ngọc Tiên Tông, thì Vân Quy Tông đúng là nơi thích hợp với hắn. Nhưng Diệp Khanh lại khác.
“Ta xin phép sư phụ rời đi, ông ấy còn mừng, vì ta bị tàn phế rồi. Nhưng Diệp Khanh khác, nó là thiên tài kiếm đạo, trời sinh kiếm cốt. Một hạt giống tốt như vậy, tông môn nào chịu để đi? Nếu nó nhất quyết rời đi, chẳng khác nào phản bội tông môn, danh tiếng coi như tiêu tan. Không được đâu, ta còn định khuyên nó ở lại, suýt chút nữa bị các ngươi dụ dỗ rồi!”
Biện Vân nói, giọng có chút rối rắm.
Diệp Khanh nghe thế liền mở to mắt nhìn Tạ Linh với ánh mắt cầu cứu.
Tạ Linh thở dài, kéo vai cậu bé lại cho Biện Vân nhìn rõ mặt:
“Huynh muốn tốt cho hắn, thì cũng nên hỏi xem hắn nghĩ thế nào trước đã.”
Biện Vân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương kia, cổ họng nghẹn lại, giọng cũng mềm đi:
“Nhưng… nó còn nhỏ…”
“Có trẻ con thật không hiểu chuyện, nhưng cũng có đứa biết suy nghĩ. Ta thấy Tiểu Diệp biết mình muốn gì.”
Tạ Linh vừa nói vừa vỗ vai Diệp Khanh:
“Hơn nữa, nếu ở lại Ngọc Tiên Tông, có ai thật lòng vì nó mà giúp nó chọn con đường tốt nhất không?”
Diệp Khanh nghe vậy, mắt khẽ mở to, rồi dần dần xúc động, không nhịn được nghiêng đầu nhìn Tạ Linh.
Từ trước đến nay, chưa ai nói với hắn như thế.
Hắn vốn cần được che chở, nhưng cũng cần được tôn trọng. Giờ phút này, trong lòng Diệp Khanh như có làn sóng cuộn trào một thứ cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa sáng tỏ.
Đúng vậy, hắn biết mình muốn gì.
Hắn không dám chắc mọi lựa chọn đều đúng, cũng chẳng thể hứa không bao giờ hối hận.
Nhưng chỉ cần là do chính mình quyết định, thì dù kết quả thế nào, Diệp Khanh cũng không trách ai kể cả bản thân.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn về phía Biện Vân.
Thẩm Từ Thu im lặng một lúc, rồi mới mở miệng:
“Giờ Ngọc Tiên Tông… chưa chắc còn là lựa chọn tốt đâu.”
Biện Vân sửng sốt: “Ý ngươi là sao?”
Thẩm Từ Thu mặt không đổi sắc, giọng bình tĩnh:
“Ngươi nghĩ ta vì sao đến giờ vẫn chưa quay lại Ngọc Tiên Tông?”
“Không phải vì đắc tội Đỉnh Kiếm Tông à… Khoan đã.”
Biện Vân chớp mắt, dần hiểu ra điều gì, híp mắt lại:
“Ngươi muốn nói… trong tông xảy ra chuyện gì à?”
Thẩm Từ Thu chỉ khẽ gật đầu, không nói rõ thêm.
Biện Vân chờ một lát, thấy đối phương im lặng, cũng không hỏi tiếp, nhưng mày nhíu chặt.
Bọn họ vốn là đệ tử nội môn, có cơ hội tiếp xúc với bí mật trong tông. Huống chi Thẩm Từ Thu là đại sư huynh, lại là đệ tử thân truyền của Huyền Dương Tôn, chẳng lẽ hắn biết điều gì đó không thể nói?
Nếu là đại bí mật bị phong khẩu lệnh, thì hắn không thể tiết lộ cũng là hợp lý.
Nhưng nghĩ kỹ lại, Thẩm Từ Thu bao năm nay tận tâm tận lực vì tông môn, dù có mâu thuẫn với Đỉnh Kiếm Tông, cũng chẳng đến mức công khai phản bác Huyền Dương Tôn.
Vậy chẳng lẽ… bí mật kia liên quan đến chính Huyền Dương Tôn?
Hay là… một bí mật lớn đến mức khiến Thẩm Từ Thu phải bỏ trốn?
Ý nghĩ đó khiến Biện Vân dựng tóc gáy.
Hắn nhìn Thẩm Từ Thu từ đầu đến chân, nghi ngờ hỏi:
“Ngươi… chẳng lẽ cũng định gia nhập Vân Quy Tông?”
Thẩm Từ Thu ngồi thẳng người, chiếc mặt nạ lạnh lùng che đi nửa gương mặt, chỉ còn lại dáng ngồi đoan chính cùng sự im lặng nặng nề.
Mà im lặng, trong tình cảnh này, lại chính là một lời thừa nhận khác.
Ngọc Tiên Tông thực sự có vấn đề sao?
Biện Vân cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng theo sau.
Dù không thật sự hiểu hết chuyện của Thẩm Từ Thu, Biện Vân vẫn luôn tin hắn.
Hơn nữa, lần này Thẩm Từ Thu hoàn toàn không cần phải đến gặp mình, nếu chọn làm ngơ thì càng dễ dàng hơn. Nhưng hắn vẫn đến.
Sắc mặt vốn đã nhợt nhạt của Biện Vân càng thêm tái đi. Hắn ngồi bên mép giường, chậm rãi siết chặt tay:
“Nếu tông môn thật sự có chuyện lớn… vậy những đệ tử khác thì sao?”
Thẩm Từ Thu hiểu, Biện Vân đang nghĩ đến những đệ tử thân quen trong môn.
“Bảo họ tránh xa Mộ Tử Thần một chút là được.”
Mộ Tử Thần, tiểu sư đệ của chính Thẩm Từ Thu.
Vậy thì bí mật kia… quả nhiên có liên quan đến Huyền Dương Tôn?
Biện Vân lộ rõ vẻ d.a.o động, giãy giụa thật lâu rồi rốt cuộc khẽ gật đầu, giọng khàn đi:
“Nhưng… không thể để Diệp Khanh mang tiếng phản đồ được…”
“Không cần lo.” Tạ Linh chen vào, tiện tay lục trong trữ vật khí của mình, lấy ra hai bình d.ư.ợ.c nhỏ.
Lần này y ra ngoài, vốn đã chuẩn bị sẵn cho hóa thân một chiếc trữ vật khí nho nhỏ, bên trong chứa đủ thứ linh tinh.
Y giơ hai bình ra, chỉ vào bình sứ trắng trước:
“Loại này dùng để giả thương tích nặng, chỉ cần một giọt là đủ duy trì năm ngày.”
Nam Cung Tư Uyển
Sau đó chỉ sang bình xanh biếc:
“Còn đây là loại đặc chế cho người có thể chất đặc biệt. Uống vào, sẽ tạo ra hiệu ứng giống như thể chất bị tổn hại thể chất gì cũng có thể ngụy trang. Một viên có tác dụng trong ba ngày.”
Tạ Linh đưa cả hai bình cho Biện Vân, mỉm cười đầy tự tin:
“Đây là hàng của đại đan sư Nhược Thủy Tông, không hại thân, vô cùng hiếm có. Bản thân ông ấy còn nói, dù chính ông đến bắt mạch, trong thời gian ngắn cũng không phát hiện ra vấn đề.”
Rồi y búng tay một cái, tiếp tục:
“Đến lúc đó, ngươi xin rời tông, sau đó Diệp Khanh uống thuốc. Chỉ cần nói là nó thương sư huynh quá nên tự hủy kiếm cốt, nguyện cùng xuống núi theo.
Từ công cụ gây án đến kịch bản thoát thân, ta lo hết rồi, hoàn hảo.”
Biện Vân: “……”
Thẩm Từ Thu: “……”
Chuẩn bị kỹ đến mức này… cũng hơi quá rồi.
Thẩm Từ Thu chỉ im lặng, còn Biện Vân thì chẳng biết nên nói gì cho phải.
Thật ra Thẩm Từ Thu cũng không ngờ Tạ Linh mang theo nhiều thứ quái dị đến thế.
Về phần những bình t.h.u.ố.c còn lại trong hộp kia chứa cái gì, hắn thà không biết thì hơn.
Biện Vân do dự hỏi:
“Ngươi… trước đó tu vi đột ngột suy rồi lại khôi phục, chẳng lẽ cũng là do uống mấy thứ này ngụy trang sao?”
Tạ Linh nhướng mày:
“Không phải đâu. Yêu Hoàng giam ta trong cung lâu như vậy, bắt kiểm tra thân thể hết lần này đến lần khác, cả trong lẫn ngoài đều có người theo dõi, chính là để loại bỏ khả năng ta đang giả bộ.”
…… Không hổ là Yêu Hoàng Cung, người nào người nấy cũng đa nghi đến tám trăm lớp phòng bị.
Sắc mặt Biện Vân thoáng phức tạp, còn Diệp Khanh thì đã nhanh tay nhận lấy hai bình d.ư.ợ.c từ tay Tạ Linh.
Tạ Linh vừa cười vừa nói:
“Nếu ngươi không nghĩ ra nên nói gì khi trình bày trước trưởng lão, ta có thể viết sẵn cho ngươi một bản kịch bản, ngươi chỉ cần học thuộc rồi diễn thôi.”
Diệp Khanh gật đầu thật mạnh: “Vâng ạ!”
Biện Vân: “??”
Khoan đã rốt cuộc sư đệ của ai đây?
Sao tiểu tử Diệp Khanh này lại nghe lời Tạ Linh đến vậy?! Một đứa bình thường nói chuyện còn ấp úng, thế mà nay lại phối hợp trơn tru với cái người lắm mưu nhiều kế kia thật khiến hắn nghẹn họng không biết nói gì.
Sau khi bàn bạc xong mọi việc, Thẩm Từ Thu và Tạ Linh rời khỏi Ngọc Tiên Tông, đến nghỉ tại một thị trấn nhỏ cách đó chừng hai mươi dặm.
Thẩm Từ Thu cố ý không đi thăm dò tình hình của Mộ Tử Thần, để tránh “rút dây động rừng”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngày hôm sau, Biện Vân mới vừa có thể xuống giường liền dẫn Diệp Khanh lúc này đã uống d.ư.ợ.c tới gặp đại trưởng lão, tự mình xin bị trục xuất.
Đại trưởng lão nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn giọt m.á.u của Diệp Khanh, nghe hắn nói mình tự phế kiếm cốt, lập tức giận đến run người.
Nếu không nhờ lục trưởng lão ngăn cản, e rằng chén trà trong tay ông đã bay thẳng vào mặt hai người kia chứ chẳng phải xuống đất.
Một đệ tử thân truyền của nội môn tự phế kiếm cốt, đương nhiên y tu trong tông phải tới kiểm tra thật giả.
Sau khi kiểm tra xong, các y tu chỉ biết thở dài lắc đầu, ý nói “không thể chữa được”.
Đại trưởng lão vẫn chưa cam lòng, lại mời thầy t.h.u.ố.c từ bên ngoài tới xem. Mãi đến ba ngày sau, ông mới buộc phải thừa nhận sự thật.
Phẫn nộ đến cực điểm, đại trưởng lão hất tay áo, thật sự không muốn nhìn thấy hai người này thêm giây nào nữa, ra lệnh trục xuất khỏi tông môn.
Ba ngày ấy, hóa thân của Tạ Linh và Thẩm Từ Thu vẫn ở yên trong khách điếm, trông chẳng khác gì hai con rối nhập định.
Còn bản thể của họ thì ở Vân Quy Tông, mỗi người đều bận việc riêng.
Tạ Yểm và Thẩm Từ Thu lúc này càng thân thiết hơn, và cũng đã biết Vân Quy Tông sắp có thêm hai tân đệ tử.
Khi Biện Vân và Diệp Khanh đến điểm hẹn, họ gặp lại Tạ Linh và Thẩm Từ Thu.
Tạ Linh lấy ra phi chu (tàu bay linh khí), vì Biện Vân đang bị thương, còn Diệp Khanh t.h.u.ố.c vẫn chưa tan hết, nên cưỡi phi chu sẽ thoải mái hơn nhiều so với ngự kiếm.
Phi chu chậm hơn ngự kiếm, trên đường quay về, Tạ Linh ôm lấy Diệp Khanh, kéo cửa khoang lại. Không biết hai người họ nói những gì bên trong, chỉ biết khi mở cửa ra, Diệp Khanh nghiêm túc quay sang Biện Vân tuyên bố:
“Ta muốn bái Tạ Linh làm sư phụ.”
Biện Vân: “??!!”
“Khoan đã!” hắn bật dậy giữa cơn bệnh, tóc tai rối bời, giọng khản đặc, “Thằng nhóc đó cũng chỉ là một tiểu tử đầu xanh như ngươi thôi, sao có thể làm sư phụ người khác được?
Còn nếu ngươi gọi y là sư phụ, thì ta với ngươi thành cái gì?!”
Diệp Khanh đáp vô cùng nghiêm túc:
“Y rất giỏi… lại đối xử với ta rất tốt.”
Còn chuyện xưng hô thế nào… thì tiểu tử kia thật sự nghĩ không ra.
Tạ Linh lại tỏ ra nhàn nhã như thường, miệng còn hơi cong lên:
“Phân biệt rõ ràng là được.
Nếu ngươi thật sự để ý, thì tính theo tuổi tác, ngươi làm cha hắn cũng chẳng sai.”
Biện Vân người lớn tuổi nhất trên phi chu —: “……”
Hắn ôm ngực, răng nghiến ken két:
“Thẩm Từ Thu! Ngươi có thể quản y một chút không?!”
Thẩm Từ Thu ung dung bước ngang qua, y phục phẳng phiu, phong thái điềm nhiên, rõ ràng viết trên mặt bốn chữ:
“Mặc kệ, không quản.”
Tạ Linh liền cười đắc ý, nheo mắt trêu chọc:
“A Từ chẳng qua là không nỡ mắng ta, đúng không, A Từ~?”
Biện Vân: “Được rồi được rồi, ngươi khỏi phải giải thích. Ta chỉ hỏi một câu về sau Diệp Khanh nên gọi ngươi là gì đây?”
Lời này vừa thốt ra, cả Tạ Linh và Thẩm Từ Thu đều khựng lại.
Tiểu Diệp Khanh cũng trợn tròn đôi mắt, suy nghĩ hồi lâu rồi cẩn thận nói:
“… Sư phụ?”
Không khí im phăng phắc, kỳ quái mà tĩnh lặng, chẳng ai trả lời.
Diệp Khanh thấy thế, giọng càng run hơn: “Sư… sư nương?”
Thẩm Từ Thu: “…”
Biện Vân lập tức cười phá lên, cười đến suýt đập chân xuống sàn, rõ ràng là vui sướng khi thấy người khác lúng túng.
Tạ Linh đè vai Diệp Khanh, ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói:
“Khụ, ừ, tạm thời cứ gọi là Thẩm tiên trưởng đi.”
Hai chữ “tạm thời” kia nghe thật nhiều ẩn ý.
Thẩm Từ Thu lạnh lùng liếc Tạ Linh một cái, sau đó xoay người bước vào khoang thuyền đối diện, vỗ mạnh cửa.
Vì Diệp Khanh cứ nhất quyết, nên cuối cùng Tạ Linh cũng thuận lợi nhận được đồ đệ.
Biện Vân thở dài thườn thượt, con trai lớn không giữ được nữa rồi, hơn nữa, hắn bắt đầu nghi ngờ bản thân có phải đã leo nhầm lên thuyền của họ Tạ hay không.
Không phải hắn nghi ngờ nhân phẩm Thẩm Từ Thu, mà là giờ đây hắn bắt đầu lo Thẩm tiên trưởng bị tiểu bạch kiểm mê hoặc đến hồ đồ, làm gì cũng chẳng còn tỉnh táo.
Khi phi chu đến Vân Quy Tông, Biện Vân và tiểu Diệp Khanh nhìn hai người đeo mặt nạ đi cùng suốt dọc đường, rồi lại nhìn sang Thẩm Từ Thu và Tạ Linh đang đứng trước mặt liền ngẩn người.
Hai người thu hồi phân hồn hóa thân, Tạ Linh liền giải thích:
“Rối thôi, rối mà.”
Cái cớ “rối” này vốn là Thẩm Từ Thu nghĩ ra đầu tiên, giờ đến Tạ Linh cũng dùng theo, quả thật tiện hết chỗ nói.
Tạ Yểm theo sau Thẩm Từ Thu, lặng lẽ đ.á.n.h giá Diệp Khanh, rồi bước lên chào:
“Ngươi khỏe chứ? Ta là Tạ Yểm.”
“Xin chào, ta là Diệp Khanh.”
Đôi mắt màu sương mờ mộng ảo của Tạ Yểm chớp nhẹ:
“Nếu ngươi là đồ đệ của hoàng huynh ta, vậy chẳng phải là sư điệt của ta sao.”
Tạ Yểm mới mười tuổi, Diệp Khanh chín tuổi hai đứa trẻ cao gần bằng nhau.
Diệp Khanh thật sự hành lễ nghiêm túc:
“Tiểu sư thúc.”
Tạ Yểm lập tức vui ra mặt, ngẩng cao cái cằm nhỏ, ra dáng người lớn, lấy từ trữ vật khí ra một món đồ đưa cho Diệp Khanh, bộ dáng rất có phong phạm tiền bối:
“Sư điệt không cần đa lễ, đây là quà gặp mặt.”
Hai đứa nhỏ nghiêm túc trao qua nhận lại, nhìn mà ai nấy đều bật cười.
Biện Vân vốn cũng thấy buồn cười cho đến khi hắn nhìn rõ món quà kia là một kiện pháp bảo cấp Địa giai.
Biện Vân: “…”
Ngay lập tức, hơi thở tiền tài dâng tràn khắp khoang thuyền.
“Từ từ!” Biện Vân tưởng tiểu tử không hiểu chuyện, không phân được đồ quý:
“Không được, cái này quá đắt rồi—”
Tiểu Tạ Yểm lại gật đầu một cách vô cùng nghiêm túc:
“Đúng vậy đó, lần đầu tặng sư điệt, tất nhiên phải là thứ tốt nhất.”
Tạ Linh cũng gật đầu phụ họa:
“Phải, chút quà vặt thôi. Tiểu Diệp đã là đồ đệ của ta, về sau thứ tốt sẽ chẳng thiếu. Tiểu Yểm cho ngươi thì cứ nhận đi, đừng ngại.”
Tạ Yểm là đệ đệ được Tạ Linh nhận, Tạ Linh đương nhiên không tiếc của.
Hơn nữa, Tạ Yểm vốn đã gom được kha khá báu vật khi diệt trừ tộc đối lập, hai huynh đệ nhà họ Tạ quả thật… giàu đến đáng sợ.
Biện Vân: “…”
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, hắn hoàn toàn đổi cái nhìn về Tạ Linh.
Trước kia vẫn nghĩ y là một tiểu bạch kiểm chỉ biết dựa vào Thẩm Từ Thu che chở,
giờ thì… y là một tiểu bạch kiểm siêu cấp có tiền.
Hắn nhịn không được, khẽ nói với Thẩm Từ Thu:
“Điện hạ Yêu Hoàng Cung đều giàu như vậy sao?”
“Không phải.”
Thẩm Từ Thu khẽ đáp: “… Y là trường hợp đặc biệt.”
Khi nói câu này, ánh mắt hắn tự nhiên dừng lại trên người Tạ Linh.
Tạ Linh bắt gặp, chớp mắt trêu chọc hắn.
Lông mi Thẩm Từ Thu khẽ run, rồi hắn nghiêm mặt quay đi, tránh ánh nhìn ấy.
“Đi thôi.” Hắn nói với Biện Vân, “Đi xem chỗ ở mới.”
Không ngoài dự đoán, nơi ấy sẽ là chỗ ở lâu dài của Biện Vân và Diệp Khanh.
Có lẽ… cũng là nơi hắn sẽ ở lại thật lâu.