Đạo Lữ Phản Diện Của Long Ngạo Thiên

Chương 95



Biện Vân ở lại Vân Quy Tông mấy ngày thì dần nhận ra, nơi được gọi là “đại tông môn” này có gì đó… không đúng lắm.

 

Toàn bộ tông môn trông rất gọn gàng, quy củ, ai nấy đều có chức trách rõ ràng, chỉ có điều, không có tông chủ.

 

Thật kỳ lạ. Tông môn bình thường, phải là có người sáng lập, có môn chủ rồi mới có đệ tử chứ?

Vậy mà Vân Quy Tông lại chẳng có lấy một vị tông chủ chính thức.

 

Ban đầu Biện Vân nghĩ rằng người đứng đầu chắc chắn là Tạ Linh,

nhưng sau lại phát hiện không phải.

Mọi người chỉ gọi y là “điện hạ”,

còn trong tông môn, mọi chuyện lớn nhỏ đều do hai người quyết định một là Tạ Linh, hai là Thẩm Từ Thu.

 

Nếu tính ra thì số lần ra quyết định, Thẩm Từ Thu còn nhiều hơn Tạ Linh,

nhìn thế nào cũng giống người nắm quyền thật sự của tông môn.

 

Thế nhưng hắn cũng chẳng phải tông chủ,

bởi vì mọi người trong tông vẫn gọi hắn là Thẩm tiên trưởng,

và hắn còn mang danh đệ tử của Ngọc Tiên Tông nữa.

 

Biện Vân cảm thấy cách vận hành của tông môn này kỳ cục đến khó hiểu,

nhưng những người khác đều quen rồi, nên hắn đành ngậm miệng, tùy theo nếp sống ở đây mà hòa nhập.

 

Nhóm trẻ mà Tạ Linh cứu được từ Ô Uyên trước đó,

có vài đứa đã bước đầu nhập môn tu luyện,

một số thì hoàn toàn chưa biết gì về tu hành.

Biện Vân giờ chủ yếu phụ trách dạy dỗ nhóm này.

 

Nhìn những đứa trẻ đáng thương ấy, hắn chỉ biết thầm mắng bọn tà tu đã hành hạ chúng không ra người.

Trong đám nhỏ có đứa rất ngoan, có đứa hơi nghịch,

Nam Cung Tư Uyển

nhưng nhờ sự kiên nhẫn của Biện Vân, tất cả đều dần đi vào khuôn phép

và hắn cũng tìm thấy ý nghĩa của mình ở đây.

 

Ngoài ra, hắn còn bí mật truyền âm cho vài đệ tử thân tín ở Ngọc Tiên Tông,

dặn họ tránh xa Mộ Tử Thần.

Đám đó thông minh, biết ngầm quan sát,

sau này nếu trong Ngọc Tiên Tông có chuyện gì, họ vẫn sẽ báo lại cho Biện Vân.

Xem như Tạ Linh đã có một “mắt xích tình báo” vững chắc.

 

Về phần Diệp Khanh và Tạ Yểm, hai đứa nhỏ ấy vốn tu vi cao hơn,

nên dù vẫn nghe giảng, nhưng không học cùng nhóm nhập môn,

dù sao, người ta đã Trúc Cơ, còn đám kia vẫn chỉ ở giai đoạn dẫn khí,

chênh lệch chẳng khác nào học sinh trung học đi học chung với mẫu giáo.

 

Cả hai được chọn làm đệ tử nội môn, số lượng hiện tại vẫn ít,

thiên phú đều tốt, ngoài sư phụ riêng ra còn có những người phụ trách hướng dẫn thêm.

 

Diệp Khanh theo sát Tạ Yểm, nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống ở đây.

Tuy hắn chỉ bái Tạ Linh làm thầy,

nhưng Thẩm Từ Thu cũng thường chỉ dạy thêm.

Nếu nói Tạ Yểm có hai người ca, thì Diệp Khanh lại giống như có hai vị sư phụ.

Vân Quy Tông tuy nhỏ, nhưng bầu không khí thoải mái hơn hẳn Ngọc Tiên Tông.

 

Một lần, khi Thẩm Từ Thu đang luyện kiếm,

trên tường viện bỗng ló ra hai cái đầu nhỏ

Tạ Yểm và Diệp Khanh đang rình xem, mắt sáng rực.

 

Thẩm Từ Thu không quay đầu lại, chỉ vung kiếm,

hai luồng gió rít lao thẳng về phía bọn họ.

Hai đứa nhỏ giật mình, vội giơ tay đỡ,

mỗi đứa bắt được… một miếng bánh ngọt.

 

Trên bàn đá trong viện, Tạ Linh đang thảnh thơi uống trà,

nghe tiếng động cũng chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ chậm rãi nói:

“Nhìn lén cái gì thế, xuống đây.”

 

Hai đứa nhỏ nhìn nhau, bóp chặt miếng bánh trong tay, ngoan ngoãn nhảy xuống,

đứng im trước mặt Tạ Linh.

 

Tạ Linh lật một trang sách công pháp, giọng điềm đạm mà nghiêm nghị:

“Có việc thì đi từ cửa chính, chứ leo tường là sao?

Nếu lỡ thấy điều không nên thấy, chẳng phải thất lễ với chủ nhà à? Ai là người khởi xướng?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Giọng nói của y không nặng,

nhưng vừa dứt lời, cả hai đứa đều cúi đầu, mặt đỏ bừng vì ngượng.

 

Cả hai vốn đều xuất thân từ đại tông, tính cách vốn chững chạc,

chỉ là đến môi trường mới, tâm trạng thả lỏng,

nên bản tính nghịch ngợm trẻ con trỗi dậy.

Trẻ con hiếu động không sai,

nhưng có chuyện cần nhắc thì vẫn phải nói rõ,

nếu để chúng quen thói, sau này sẽ khó sửa.

 

Tạ Yểm mặt đỏ ửng, lí nhí nói:

“Là đệ…”

 

“Là con.”

Diệp Khanh dứt khoát nhận lỗi, cắt ngang lời Tạ Yểm như c.h.é.m đinh chặt sắt.

 

Tạ Linh lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt đầy hứng thú nhìn hai đứa nhỏ.

 

Tạ Yểm ngẩn người, còn Diệp Khanh đã chủ động ôm tay cúi người:

“Sư phụ, con sai rồi.”

 

“Không, không phải đâu, hoàng huynh,” Tạ Yểm quýnh lên, “thật ra là đệ… A đau!”

 

Tạ Linh khẽ gõ lên đầu hắn một cái, cười nói:

“Được rồi, ta có nói phạt các ngươi đâu, xem dọa hai đứa khẩn trương chưa kìa.”

Thấy hai đứa nhỏ đã sớm thân thiết, còn biết bênh vực lẫn nhau, y lại càng yên lòng, giọng ôn hòa:

“Được rồi, ngồi xuống đi. Tới tìm ta có chuyện gì?”

 

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi xuống.

Bên ngoài, tiếng gió từ chiêu kiếm của Thẩm Từ Thu vẫn rít lên vù vù, lạnh lẽo mà dứt khoát.

Hai đứa trong tay vẫn cầm bánh ngọt chưa ăn, nghe hỏi liền ngẩn người nhìn nhau.

Cuối cùng, vẫn là Tạ Yểm người ít căng thẳng hơn mở miệng trước.

 

Hắn cầm miếng bánh, cẩn thận nói:

“Đệ… đệ với Diệp Khanh đ.á.n.h cuộc… đoán xem hoàng huynh có phải lại đang ở chỗ Thẩm ca ca không.”

 

Tạ Linh: “…”

 

Y đưa tay ấn đầu cả hai đứa, ra sức vò một trận:

“Giỏi ha, dám lấy ta với A Từ ra đ.á.n.h cuộc! Đánh cái gì mà không chia cho ta một nửa coi nào?”

 

Hai đứa nhỏ bị vò đầu đến rối tung, vừa cười vừa né, tiếng cười trong trẻo vang khắp sân.

 

Mấy ngày nay, hai đứa đã tự bàn nhau đổi cách xưng hô,

cảm thấy “Thẩm tiên trưởng” nghe xa lạ quá,

nên Tạ Yểm gọi Thẩm Từ Thu là “ca ca”,

còn Diệp Khanh thì dựa theo bối phận mà gọi “sư thúc”.

 

Chơi đùa đủ rồi, Tạ Linh liền mỉm cười nói:

“Đã tới thì nhìn cho kỹ. Cơ hội hiếm lắm, nhất là ngươi đó, Diệp Khanh, ngươi cũng luyện kiếm,

hãy quan sát kỹ kiếm ý của A Từ.”

 

Thật ra không cần y nhắc, ánh mắt hai đứa đã sớm bị hút chặt.

 

Thẩm Từ Thu mặc y phục bạc như ánh trăng, kiếm quang như tuyết,

một chiêu xuất ra, tựa hồ c.h.é.m tan cả mây trời.

Kiếm của hắn vừa đẹp, vừa lạnh đến thấu xương.

Linh lực quanh thân dâng lên, mờ ảo như tầng sương lạnh phủ quanh người,

kiếm quang lập lòe như ánh sao trong tuyết đêm.

 

Mỹ nhân như trăng, sương kiếm c.h.é.m ngàn sơn.

 

Ngón tay hắn trắng như ngọc, mỗi chiêu kiếm đều tinh chuẩn, sắc lạnh,

đến mức người xem cũng không dám thở mạnh,

không rõ là vì bị phong thái ấy hút hồn,

hay vì bị cái lạnh kia đông cứng cả tim phổi.

 

Kiếm đã rút ra thì không hối tiếc,

một khi đã chém, tuyệt không do dự, đó là Thẩm Từ Thu.

Kiếm của hắn thuần túy đến mức lạnh lẽo, đẹp đến mức nguy hiểm.