Vạt áo bay nhẹ theo gió, từng đường vải vờn quanh,
mỗi khi rơi xuống, tựa hồ lại chạm vào lòng Tạ Linh.
Y nói là cho hai đứa nhỏ xem,
nhưng người thật sự chăm chú lại là y.
Tạ Yểm nhìn mà mê mẩn,
kiếm của Thẩm Từ Thu đẹp đến mức khiến người ta say,
nhưng ẩn chứa sát khí khiến y bất giác rùng mình.
Dù không luyện kiếm, y vẫn cảm nhận được ý cảnh trong đó,
ngẩn ngơ c.ắ.n một miếng bánh trong tay.
Còn Diệp Khanh thì nhìn không chớp mắt,
đến khi Thẩm Từ Thu thu kiếm,
Hắn vẫn còn đắm chìm trong kiếm ý ấy,
chưa kịp hoàn hồn.
Thẩm Từ Thu thu kiếm giữa tầng băng tinh, thân ảnh phiêu dật như sương tuyết. Bông tuyết khẽ lướt qua đầu ngón tay hắn, thân mật như làm nũng. Khi hắn xoay người, cả viện sương lạnh dần tan, linh lực tản ra khắp nơi, thế nhưng hoa trong sân vẫn không chút tổn hại, thậm chí kiếm ý lạnh lẽo khiến người run sợ cũng chẳng làm kinh động con chim nhỏ đang đậu trên cành.
Nam Cung Tư Uyển
Thân hình hắn cao ráo, tuấn mỹ như ngọc, chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến người ta phải nín thở mà nhìn. Tạ Linh nhìn thế nào cũng thấy đẹp, nhân tiện ngồi xuống, rót cho hắn một chén trà ấm.
Trên bàn bày ba đĩa điểm tâm tinh xảo. Hai đĩa trước đó đã được chia cho hai tiểu hài tử ở góc tường, chỉ còn một đĩa vẫn nguyên vẹn, đĩa ấy là phần riêng của Thẩm Từ Thu.
Gần đây Tạ Linh mới phát hiện, Thẩm Từ Thu ăn uống rất có chọn lựa. Trước kia chỉ cần là đồ ngọt thì hắn đều nếm thử, rất tùy ý. Nhưng giờ đây, nếu điểm tâm không mang vị mật, hắn tuyệt đối chẳng động đũa.
Có kén chọn như vậy, Tạ Linh ngược lại thấy vui trong lòng, biết hắn thích cái gì, cũng là chuyện tốt.
Hơn nữa, đó là thói quen do chính y nuôi dưỡng nên, người được y nâng niu trong lòng bàn tay mà dần trở nên “ấm mềm” như vậy, sao y lại không thấy hãnh diện được chứ?
Hai tiểu hài tử kia đ.á.n.h cược xem y có đến chỗ Thẩm Từ Thu nữa không, thật ra có cần cược đâu. Gần đây y cứ “ăn vạ” ở đây suốt, mấy hôm nay còn kiếm thêm được mấy cái ôm, nhờ đó mà số nhiệm vụ bồi thường của hệ thống cũng thừa ra một lần.
Thẩm Từ Thu nâng chén trà, nếm thử điểm tâm có vị mật. Diệp Khanh lúc này mới hoàn hồn, vẫn còn chìm trong kiếm ý vừa lĩnh ngộ, không rảnh ăn uống, liền tiện tay đưa phần của mình cho Tạ Yểm.
Tạ Yểm vừa ăn xong một miếng, chớp mắt rồi lại ngoạm thêm miếng nữa, ăn trông vừa nho nhã vừa đáng yêu.
Gió khẽ lướt qua, cỏ cây trong viện đung đưa. Tạ Linh nhìn bọn họ, trong khoảnh khắc ấy, lòng tràn đầy mãn nguyện, lại chợt dâng lên một chút xót xa.
Y muốn Thẩm Từ Thu yên lòng, cho dù sau này y có chìm vào giấc ngủ dài, cũng chẳng sao. Nhưng kỳ thực, y rất không nỡ.
Tu sĩ thọ nguyên dài lâu, mười năm, trăm năm với họ chỉ như cái chớp mắt. Nhưng với Tạ Linh một người hiện đại thì sống đến trăm tuổi đã là hiếm có. Mỗi năm, mỗi ngày đều đáng để trân trọng. Được ở bên người mình yêu, từng giây từng phút đều quý giá vô cùng.
Nhận thấy ánh mắt của Tạ Linh, Thẩm Từ Thu nuốt xuống miếng điểm tâm, ngẩng đầu lên, tầm mắt giao nhau. Ánh mắt kia khiến đôi tai Thẩm Từ Thu khẽ nóng, hắn ngẩn ra, rồi nhẹ giọng hỏi:
“…… Sao vậy?”
Tạ Linh mỉm cười: “Không có gì.”
Ta chỉ là… thật sự rất thích huynh mà thôi.
Nhưng lời ấy, y không nói ra. Bởi nếu lúc này Thẩm Từ Thu nhận ra chút không nỡ trong mắt y, e là lại tăng thêm vài phần thương cảm.
Hai tiểu hài tử hôm nay thu được không ít lợi ích, còn có việc họ phải làm, nên chẳng bao lâu đã rời đi.
Sau khi họ đi, Thẩm Từ Thu định bắt tay vào chế tác linh khí, thì Tạ Linh đột nhiên hỏi:
“A Từ, hôm nay điểm tâm thế nào?”
Thẩm Từ Thu hơi dừng, gật đầu: trà ngon, điểm tâm cũng ngon, hương vị rất vừa miệng.
Tạ Linh bỗng mỉm cười, ánh sáng vàng nơi linh phù khổng tước trên áo y khẽ lay động, mi mắt cong cong:
“Vậy thì tốt rồi. Nói huynh nghe một bí mật nhé hôm nay đĩa bánh tuyết hổ phách kia là ta tự tay làm.”
Nhìn vẻ hơi kinh ngạc trong mắt Thẩm Từ Thu, y cúi đầu, giọng nhẹ tựa gió:
“A Từ, sinh nhật vui vẻ.”
Lần này, Thẩm Từ Thu thật sự ngẩn người.
Trong tu chân giới, sau ba tuổi thì chẳng mấy ai còn tổ chức sinh nhật mỗi năm nữa. Thông thường chỉ mười năm một lần mới có chút nghi thức ăn mừng. Khi Thẩm Từ Thu tròn mười tuổi, người ta chúc mừng hắn không phải vì ngày sinh, mà vì hắn là đại đệ tử của Ngọc Tiên Tông. Còn ở kiếp trước, sau sinh nhật hai mươi tuổi chẳng bao lâu, hắn đã vứt bỏ tiên cốt, cùng mệnh đoạn tuyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ đó về sau, hắn không để tâm đến sinh nhật nữa. Chẳng có tâm tư gì mà mừng, cũng chẳng cảm thấy ngày này có gì đặc biệt cho đến khi nghe thấy Tạ Linh nói câu ấy.
Mà kỳ diệu thay, Tạ Linh và hắn lại sinh cùng ngày cùng tháng.
Chỉ khác năm Thẩm Từ Thu hôm nay tròn mười chín, còn Tạ Linh vừa bước sang mười tám.
Tạ Linh tự tay chuẩn bị điểm tâm, còn Thẩm Từ Thu thì chẳng có gì.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Hắn cũng nói lại một câu, sau đó vội vã tra xét trong trữ vật giới xem có gì thích hợp để tặng, nhưng lật đi lật lại, bất cứ vật gì cũng trở nên vụng về khi đặt cạnh mâm điểm tâm kia.
Cho dù là tự tay luyện ra vật gì, cũng không được vì những thứ đó không phải chuẩn bị cho Tạ Linh. Còn Tạ Linh, lại lặng lẽ làm riêng cho hắn một phần, chỉ vì hôm nay là sinh nhật của hai người.
Ánh mắt Thẩm Từ Thu khẽ hoảng, còn Tạ Linh thì chỉ nhìn là hiểu hắn đang nghĩ gì.
“Ở tu chân giới, tuổi này vốn chẳng cần ăn mừng,” Tạ Linh mỉm cười, “ta cũng chỉ chuẩn bị đơn giản thôi, chỉ là muốn nói với huynh một câu ‘sinh nhật vui vẻ’. Huynh đừng nghĩ phải tặng lại gì cả, đừng có gánh nặng.”
Rồi y lại cong môi:
“Nếu thật sự muốn tặng ta thứ gì, vậy thì… ôm ta một cái đi.”
Mấy ngày gần đây, Tạ Linh lấy cớ hoàn thành “khảo hạch truyền thừa thần bí” mà ôm hắn không biết bao nhiêu lần. Dù Thẩm Từ Thu đến giờ vẫn chưa quen được, mỗi lần bị ôm đều khiến tâm thần d.a.o động, nhưng nếu nói là “vì nhiệm vụ”, thì cũng xem như có lý do chính đáng.
Chỉ là… nói không cần huề nhau, thế mà giữa hai người, dường như đã chẳng còn ranh giới rõ ràng để mà tính toán nữa.
Thẩm Từ Thu đứng dậy rời ghế đá, vừa định tiến lại gần thì bất ngờ bị Tạ Linh ôm ngang eo, nhấc bổng lên chỉ bằng một tay, rồi nhẹ nhàng đặt hắn ngồi lên bàn.
Thẩm Từ Thu chưa từng bị ai ôm như thế, hai chân lơ lửng, theo bản năng vòng tay qua cổ Tạ Linh, kinh ngạc xen lẫn bối rối nhìn thẳng vào y.
Rồi hắn chỉ có thể mở to mắt nhìn Tạ Linh cúi xuống, từng chút, từng chút một lại gần.
Ngón tay Thẩm Từ Thu khẽ siết, nắm chặt lấy vạt áo trước n.g.ự.c Tạ Linh, nhưng lần này hắn không trốn.
Trái tim đập loạn, hơi thở ngừng lại, song hắn vẫn chẳng hề né tránh.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, cuối cùng, Tạ Linh chỉ khẽ chạm trán hắn.
Trán kề trán, là hơi ấm từ da thịt người kia lan sang.
Hơi thở quấn vào nhau, tiếng tim đập tựa trống trận, thế mà giữa không gian ấy lại bình yên đến lạ.
Mi mắt khẽ run, hai người nhắm mắt, tựa đầu vào nhau.
Tạ Linh đưa tay ra sau, nhẹ xoa gáy Thẩm Từ Thu, ngón tay luồn qua mái tóc đen, giọng trầm thấp mà dịu dàng:
“Sau này ta có lẽ phải bế quan tu luyện một thời gian. Ta muốn nhanh chóng tiến đến Nguyên Anh. Tuy không muốn, nhưng sớm đi thì… cũng có thể sớm quay lại.”
Thẩm Từ Thu mấp máy môi, giọng khàn khàn đáp:
“…… Được.”
Ngay sau đó, bên tai Tạ Linh vang lên âm thanh quen thuộc của hệ thống:
【Đinh — Nhiệm vụ bồi thường “Cẩu mệnh quan trọng” đã hoàn thành. Số lần ôm đạt đủ hai mươi.
Phần thưởng: một pháp khí phòng hộ ngẫu nhiên, phẩm cấp không thấp hơn Địa giai.
Gợi ý hành động tiếp theo: Ngươi đã có được tín nhiệm của đối tượng. Khuyến nghị phát triển quan hệ, có thể giả vờ thân tri kỷ, hoặc kết bái, tuỳ chọn. Chỉ cần vai ác chấp nhận là đủ.
Không có trừng phạt nếu thất bại.】
Tạ Linh nhướng mày. Không có trừng phạt thì khỏi làm cũng được.
Hơn nữa, Thẩm Từ Thu vốn đã tin y có “khảo hạch truyền thừa thần bí”, mà nội dung khảo hạch này dĩ nhiên do y toàn quyền quyết định. Sau này còn có thể dùng làm cớ cho nhiều việc khác nữa.
Về phần “tri kỷ”? Cần gì phải giả vờ, bọn họ vốn đã hiểu nhau quá rõ rồi.
Còn “kết bái”? Hừ, xem thường ai thế.
Y đâu muốn kết nghĩa anh em với Thẩm Từ Thu.
Điều y muốn… là cùng người ấy, bái thiên địa.