Đào Sát

Chương 3



Chỉ là một câu thông báo nhẹ bẫng.

 

Còn thể diện hay cảm xúc của tiểu thư, với hắn chẳng đáng để tâm.

 

Hắn cấm túc tiểu thư, nhốt nàng trong phòng suốt ngày.

 

Nàng gầy đi thấy rõ.

 

Ta từng lén đến gặp nàng.

 

Nàng chẳng nói chẳng rằng cứ ngây ra đó.

 

Ta nắm tay nàng, khẽ khàng nói:

 

“Tiểu Đào Nhi biết làm việc, biết kiếm bạc… Tiểu thư, chúng ta cùng đi đi.”

 

Nàng động đậy ánh mắt, ngước nhìn ta.

 

Chợt bật cười:

 

“Tiểu Đào Nhi, trước kia ta không cho ngươi theo người ta bỏ trốn, nay lại đến lượt ngươi rủ ta trốn cùng.”

 

Nàng lắc đầu:

 

“Nếu bị phát hiện, ngươi sẽ bị đánh c.h.ế.t đó.”

 

Ta nào sợ chết?

 

Ta quay về thu dọn hành lý, còn lẻn vào phòng Phương Tử Tề lấy ít bạc.

 

Đêm đó, ta định đến đón nàng, nhưng ta tìm khắp nơi đều không thấy bóng dáng nàng đâu.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Mãi đến nửa đêm, ta mới tìm được nàng.

 

Đêm đó trong phủ rối loạn cả lên, mấy ma ma lôi nàng về, trên người nàng khi đó còn khoác chiếc áo choàng rộng thùng thình, chúng ép nàng vào phòng rồi nhốt lại.

 

Phương Tử Tề sắc mặt âm trầm đi theo phía sau.

 

Hôm sau, khắp phủ rộ lên lời đồn.

 

Bọn họ nói, tiểu thư vì muốn lật lại bản án cho phụ thân, nên đã tìm đến công tử nhà Đại Lý Tự Khanh – người từng phụ trách vụ án.

 

Thậm chí… còn vọng tưởng quyến rũ hắn.

 

Vị công tử kia mắng nàng là nữ tử lẳng lơ, rồi sai người trói nàng lại, đưa đến chỗ Phương Tử Tề đang làm việc.

 

Hiện giờ, câu chuyện đã lan khắp kinh thành.

 

Ta không tin.

 

Ta muốn tìm ra sự thật, muốn thay tiểu thư rửa sạch oan khuất. Nhưng sự thật chưa thấy đâu, thì tiểu thư đã treo cổ tự vẫn rồi.

 

Nàng c.h.ế.t rất thảm.

 

Mang theo tiếng xấu, cả đời bị người ta khinh rẻ.

 



 

Ngày thứ mười sau khi tiểu thư qua đời, kinh thành đã xảy ra một chuyện.

 

Công tử Hứa Mặc – con trai của Đại Lý Tự Khanh đột nhiên mất tích.

 

Nghe nói hôm đó hắn uống say trong tửu lâu, vì đang nổi giận nên không cho hạ nhân đi theo, trên đường về phủ thì biến mất.

 

Cũng có người bảo, hắn cãi nhau với phụ thân hắn, tâm tình bực bội, tự mình ra khỏi thành giải sầu.

 

Tóm lại, vẫn chưa tìm thấy người.

 

Còn ta, vẫn làm cái bóng trong viện của Liễu Dung.

 

Nàng không gọi ta, cũng không nhìn ta lấy một cái, như thể đã quên hẳn sự tồn tại của ta.

 

Đêm khuya yên tĩnh, các nha hoàn xung quanh đều đã chìm vào giấc ngủ.

 

Ta ngồi dậy mặc thêm y phục, theo lối quen tránh khỏi thị vệ, lặng lẽ men theo con đường nhỏ ra phía sau phủ.

 

Khi đi ngang qua thư phòng, ta thấy trong thư phòng còn sáng đèn.

 

Liễu Dung đang bưng một chén canh, khẽ đẩy cửa:

 

“Phu quân.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bên trong truyền ra tiếng nói.

 

“Vẫn chưa tìm thấy sao?”

 

“Chưa.” Giọng Phương Tử Tề mệt mỏi: “Những nơi Hứa công tử có thể lui tới, ta đều tìm qua, nhưng chẳng có manh mối gì cả.”

 

“Có khi nào hắn cố ý trốn đi?”

 

Phương Tử Tề thở dài:

 

“Ai mà biết được…”

 

Hắn đang mong lập công trước mặt Hứa gia, để có thể lập tức tiến được thêm một bước.

 

Ta đứng khựng lại, sau đó tìm đến cái lỗ chó sau vườn, nhờ thân hình nhỏ nhắn mà dễ dàng chui qua.

 

Trời vừa hửng sáng, ta đứng trước cửa sau của Phương gia, liền bị một người chặn lại.

 

Người ấy thân hình cao lớn, dáng dấp oai phong, ánh mắt rơi xuống vết m.á.u nơi tay áo ta, chợt trầm hẳn xuống.

 

“Ngươi đi đâu đấy?”

 

“Tướng quân, ngài nhàn rỗi vậy sao? Còn rảnh rỗi đứng đây chặn đường ta?”

 

Tần Can cau mày:

 

“Hứa Mặc có phải do ngươi giấu đi không? Tiểu Đào, ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc. Nếu A Diên còn sống…”

 

Ta không nhịn được cắt lời hắn.

 

“Nhưng tiểu thư đã không còn nữa, chẳng phải sao?”

 

“Ngài không dám báo thù cho tiểu thư, thì để ta. Nếu tướng quân thật sự từng có một chút thật lòng với tiểu thư, thì đừng cản ta.”

 

Tần Can không đáp.

 

Chỉ lặng lẽ nhìn ta thật lâu.

 

Sau cùng, hắn thở dài:

 

“Ta từng nói với A Diên, rằng ngươi không đơn giản, tâm cơ lại thâm sâu. Nhưng nàng không tin.”

 

Chỉ cần nhắm mắt, hắn liền thấy gương mặt của tiểu thư Trình Diên đang cười dịu dàng.

 

“Nàng từng bảo: Nha đầu ấy sao? Chỉ là một tiểu nha hoàn, có gì mà không đơn giản chứ?”

 

“Nàng còn bảo ta: ‘Đừng bắt nạt Tiểu Đào, ta rất thích nha đầu ấy đấy.’”

 

Thế nhưng, Tần Can vẫn cảm thấy có điều gì không ổn.

 

Hắn luôn có cảm giác, ánh mắt của tiểu nha hoàn Tiểu Đào mà Trình Diên hết mực tin tưởng đôi khi lại lạnh lẽo đến rợn người.

 

Giờ ngẫm lại, trực giác của hắn… không hề sai.

 



 

Tiểu thư thuần khiết đơn giản.

 

Còn ta, lại quen giả vờ.

 

Có lẽ nàng vĩnh viễn cũng không biết, năm đó khi gã thanh mai trúc mã kia tới tìm ta rủ ta bỏ trốn, trong hành lý ta chuẩn bị… có một con d.a.o găm.

 

Khi ấy, ta đã không định để hắn sống sót rời khỏi kinh thành rồi.

 

Chỉ tiếc, tiểu thư đã ngăn ta lại.

 

Nàng sai người đánh gãy một chân hắn, cũng coi như cho tên khốn đó giữ lại được cái mạng chó.

 

Ngụy trang từng ấy năm, ta cũng mệt rồi.

 

Ta ngẩng đầu nhìn trời.

 

“Trời sắp sáng rồi.”

 

“Tần đại nhân, mời ngài trở về.”

 

Trời vừa sáng… ta còn có việc phải làm.

 

Ta đã trở thành một tiểu nha hoàn thấp kém trong viện của Liễu Dung.

 

Tháng thứ hai sau khi Liễu Dung vào phủ, kinh thành rộ lên một lời đồn.

 

Nghe nói, kế thất của Hộ bộ Thị lang Phương Tử Tề – Liễu Dung – từng có một nhân tình ở Cẩm Châu. Người kia là một tài tử tuấn tú, chỉ tiếc xuất thân nghèo hèn.