Đào Sát

Chương 4



Liễu Dung và người ấy vừa gặp đã nảy sinh tình cảm, thậm chí còn tặng vàng tặng bạc giúp hắn xây dựng sự nghiệp.

 

Nay nàng vào kinh gả làm kế thất cho Phương Tử Tề, kỳ thực là để tìm đường tiến thân cho người tình năm xưa.

 

Kinh thành nhiều người rảnh rỗi, cũng không thiếu kẻ nghèo. Mà những kẻ vừa rảnh lại vừa nghèo tụ tập với nhau, việc họ thích nhất chính là bàn chuyện phong lưu của các quý nhân trong kinh thành.

 

Lời đồn lan ra rất nhanh. Chưa tới ba ngày, đã truyền đến tai Phương Tử Tề.

 

Hắn và Liễu Dung liền cãi nhau trong phòng.

 

“Ta đương nhiên biết lời đó là giả, nhưng A Dung à, lời đồn này nhìn như nhắm vào nàng, nhưng thật ra là đang nhắm vào danh tiếng của ta!”

 

“Phu quân, nếu chàng thật sự tin thiếp, sao còn chất vấn thiếp như vậy?”

 

Liễu Dung rơi nước mắt như mưa:

 

“Miệng là của người ta, thiếp biết phải làm sao!”

 

“Trước đó thiếp đã sai người điều tra, nhưng lời đồn xuất phát từ ngõ Đông Lâm. Chỗ đó là nơi nào chứ? Đủ mọi hạng người tụ tập, hàng rong thương khách từ khắp nơi lui tới, chỉ vì giá trọ rẻ mà chen nhau tá túc.”

 

“Tra đi tra lại, cũng chẳng tìm ra kẻ đầu xỏ tung tin. Có khi kẻ khởi đầu tung tin đồn ấy đã rời kinh thành từ lâu, thiếp nay có trăm cái miệng cũng chẳng thể biện bạch.”

 

Phương Tử Tề trầm mặc chốc lát.

 

Giọng Phương Tử Tề trầm xuống:

 

“Vậy thì nàng giải thích thử xem, mười gian cửa hàng và một ngàn lượng bạc ta ban cho nàng trước kia, nay đã trôi đi đâu cả rồi?”

 

Liễu Dung kinh hãi:

 

“Chàng thật sự sai người theo dõi thiếp?”

 

Phương Tử Tề vỗ mạnh bàn một cái, khiến ly trà rung lên.

 

“Nếu ta không điều tra nàng, nàng còn muốn lấy thêm bao nhiêu bạc từ phủ ta nữa?!”

 

Liễu Dung không đáp, chỉ biết khóc.

 

Phương Tử Tề giận đến mức đập cửa bỏ đi.

 

Hắn vừa rời khỏi, Liễu Dung liền hất cả khay trà trên bàn xuống đất.

 

Mảnh sứ vỡ tan, văng tứ tung.

 

Vương ma ma nghe thấy động tĩnh lớn quá liền chạy vào, lo lắng hỏi:

 

“Làm sao thế này?”

 

Bà ta là tâm phúc mà Liễu Dung mang từ Cẩm Châu tới, là người rất thân cận với nàng.

 

Bà ta đưa tay chỉ vào ta, lúc đó ta đang quét dọn ngoài sân:

 

“Lại đây, mau thu dọn đống mảnh vỡ dưới đất, đừng để phu nhân bị thương.”

 

“Vâng!”

 

Ta cúi đầu, bước nhanh vào phòng, quỳ xuống đất, cẩn thận nhặt từng mảnh sứ vỡ.

 

Vương ma ma ở bên cạnh nhẹ giọng khuyên nhủ Liễu Dung:

 

“Phu nhân hà tất phải tranh cãi với lão gia đến mức này? Nay chúng ta mới vào phủ chưa bao lâu, lỡ như xảy ra hiềm khích…”

 

Liễu Dung giận dữ quát:

 

“Ngươi thì biết cái gì!”

 

Vương ma ma vẫn nhẹ giọng khuyên:

 

“Phu thê cãi nhau, đâu có chuyện oán hận qua đêm, có gì thì nói thẳng ra là được…”

 

Liễu Dung rốt cuộc mất sạch kiên nhẫn:

 

“Cút! Cút hết cho ta!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng liếc thấy ta đang nhặt mảnh sứ, liền giơ chân đá mạnh một cái vào lưng ta.

 

“Cút ra ngoài hết cho ta!”

 

Ta cúi đầu, khúm núm nhặt sạch mảnh vỡ rồi lui ra ngoài.

 

Nhưng ngay khi bước qua cửa, ta lại không kìm được khẽ cong khóe môi.

 

Số bạc kia bỗng dưng không cánh mà bay, Liễu Dung dám nói sự thật với Phương Tử Tề sao?

 

Nàng ta chắc chắn không dám.

 

Bởi vì số bạc ấy… đã sớm bị nàng ta đưa hết cho Hứa Mặc rồi.

 

Hứa Mạc nghiện cờ bạc, tài sản của Hứa gia bị hắn phung phí như nước chảy qua tay.

 

Có lần hắn tự ý đụng đến gia sản của tổ tiên, bị phụ thân hắn đánh đến nỗi ba ngày không xuống nổi giường.

 

Hứa đại nhân dứt khoát cắt hết chi tiêu của hắn, nhưng Hứa Mặc vẫn không cai nổi thói đỏ đen.

 

Hết bạc thì ghi nợ, không ghi nợ được nữa thì vay.

 

Hắn luôn có cách.

 

Nhưng nợ càng lúc càng nhiều, cái hố càng lúc càng lớn.

 

Cuối cùng, hắn không lấp nổi nữa.

 

Nếu giờ quay về nhận tội, phụ thân hắn chắc chắn sẽ đánh gãy chân hắn, điều này hắn chưa từng nghi ngờ về sự tàn nhẫn của phụ thân mình.

 

Đến đường cùng, Liễu Dung đột nhiên tìm đến hắn.

 

Nàng muốn cùng tên công tử ăn chơi trác táng này làm một cuộc giao dịch.

 

Một cuộc giao dịch, đôi bên cùng có lợi.

 

Hứa Mặc lấy được bạc, lấp tạm cái hố nợ nần.

 

Liễu Dung trừ khử Trình Diên, bước chân vào Phương phủ, danh chính ngôn thuận trở thành kế thất của Phương Tử Tề.

 

Là kế thất chứ không phải một tiểu thiếp thấp hèn.

 

Những chuyện này, đều là do ta moi được từ miệng của Hứa Mặc.

 

Ngoài thân phận là nhi tử nhà quan, tên này thật sự chẳng có gì đáng nói.

 

Bị ta giam suốt một tháng, cái tính ngang ngược ban đầu cũng đã bị mài mòn sạch.

 

Nghe thấy tiếng động, hắn khẽ giật giật người, muốn vùng vẫy.

 

Ta bước tới trước mặt hắn, tháo mảnh vải đen che mắt.

 

Dù ánh sáng trong địa lao mờ mịt, hắn vẫn khó chịu nheo mắt lại.

 

Đến khi nhìn rõ mặt ta, sắc mặt hắn liền biến đổi, đầy hoảng hốt.

 

Ta khẽ cong môi cười:

 

“Mấy ngày nay quên mang cơm cho ngươi… chắc ngươi đói lắm rồi phải không, Hứa công tử?”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hứa Mặc rất hối hận.

 

Hối hận vì đã tranh cãi với phụ thân mình, hối hận vì say rượu mà đuổi tùy tùng đi, tự mình trở về phủ.

 

Hối hận vì thấy một nữ tử xinh đẹp yếu đuối bị trẹo chân, liền hồ đồ đưa nàng vào hẻm nhỏ…

 

Hắn không biết bản thân đã bị nhốt trong địa lao tối tăm này bao lâu.

 

Hắn chỉ có cảm giác… e rằng hắn lần này không thể sống sót ra ngoài.

 

“Cầu xin ngươi… tha cho ta một mạng…”

 

Giọng hắn yếu ớt như liễu lay trong gió, ta nhìn hắn, gật đầu đáp:

 

“Được thôi, hôm nay… ta sẽ để ngươi đi.”