Đào Sát

Chương 5



Hứa Mặc sững sờ, rồi liền mừng rỡ giãy giụa mấy cái.

 

“Thật sao? Ngươi thực sự muốn thả ta đi?”

 

“Đương nhiên là thật.”

 

Ta rút d.a.o găm trong tay áo, không do dự đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c hắn.

 

Khi rút d.a.o ra, m.á.u nóng b.ắ.n tung tóe lên mặt, ta chỉ thấy khoái cảm tràn ngập khắp người.

 

“Hứa Mặc, mạng của ngươi ta phải thu về rồi.”

 

“Ngươi là… lễ vật đầu tiên, ta dâng lên cho tiểu thư nhà ta.”

 

Thân thể Hứa Mặc co giật dữ dội, mắt trừng lớn nhìn ta.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Nhưng chỉ chốc lát sau, hắn liền tắt thở, nằm bất động.

 

Khi ra khỏi địa lao, ta thấy trước cửa có một con ch.ó hoang gầy trơ xương đang nằm.

 

Tay đang khép cửa bỗng dừng lại, ta nhẹ tay… để lại một khe hở nhỏ.

 

Ba ngày sau, kinh thành xôn xao một phen long trời lở đất.

 

Công tử nhà Đại Lý Tự được tìm thấy rồi!

 

Từ sáng sớm, dân chúng khắp hang cùng ngõ hẻm đều bàn tán rôm rả.

 

“Thảm quá! Nếu không phải có con ch.ó hoang ngậm một bàn tay người chạy ra chợ, thì t.h.i t.h.ể của hắn chắc còn chưa bị phát hiện đâu!”

 

“Phu nhân nhà ta đang mua rau thì gặp cảnh đó, suýt thì ngất, miệng con ch.ó đó toàn là máu…”

 

“Nghe nói khi nha dịch tìm được Hứa Mặc, nửa gương mặt đã bị chó ăn mất rồi!”

 

“Trời ơi, ai lại nhốt hắn trong chỗ đó chứ?”

 

“Hứa đại nhân nghe tin thì ngất xỉu tại chỗ, đã hạ lệnh điều tra nghiêm ngặt rồi!”

 

Công tử nhà họ Hứa c.h.ế.t thảm trong địa lao bỏ hoang ở ngõ Đông Lâm, chuyện này quá mức kỳ lạ, khiến lòng người trong kinh thành bất an.

 

Hoàng thượng hay tin, giận dữ vô cùng, hạ lệnh trong vòng mười ngày phải tra ra hung thủ, lập tức kết án.

 

Đại Lý Tự khanh vì muốn tránh hiềm nghi, liền giao vụ án cho Kinh Triệu phủ tiếp quản.

 

Phủ doãn ngay lập tức hạ lệnh treo thưởng — ai có thể cung cấp chứng cứ xác thực, sẽ được thưởng trăm lượng bạc!

 

Đồng thời, ông cũng hạ lệnh điều tra toàn bộ mối quan hệ của Hứa Mặc trước lúc chết.

 

Một vụ thảm án dã man như thế, mười phần thì đến tám chín phần là vì báo thù.

 

Tiểu tư của Hứa Mặc cũng bị bắt vào Kinh Triệu phủ tra xét.

 

Phủ doãn không phải người nhân từ, vừa bắt được liền cho người đánh hai mươi trượng.

 

Dưới cực hình, tiểu tư kia chẳng dám giấu gì nữa.

 

Hắn ta vừa khóc vừa khai:

 

“Trước khi mất tích, công tử có gặp một nữ tử, rồi chẳng hiểu sao lại có tiền trả hết nợ cờ bạc…Hai ngày liền, công tử không cho tiểu nhân đi theo nữa, những chuyện khác tiểu nhân thật sự không rõ…”

 

Cùng lúc ấy, có một gã hàng rong ở ngõ Đông Lâm run rẩy đi vào Kinh Triệu phủ.

 

Một trăm lượng bạc với hắn là số bạc lớn vô cùng, đủ để đánh tan nỗi sợ hãi.

 

Hắn run rẩy khai:

 

“Đêm trước, ta dậy giữa đêm, nghe tiếng chó hoang kêu trong hẻm, không biết là tranh ăn hay đánh nhau. Vì tò mò nên ta trèo lên tường nhìn, thì thấy một bóng nữ nhân rời khỏi ngõ…”

 

“Người đó mặc áo choàng, khoảng cách tuy xa, nhưng nhìn kiểu dáng y phục kia… không giống nữ nhân nhà nghèo có thể mặc được.”

 

Gã hàng rong mẫn cảm với chuyện bất thường, lúc ấy tuy thấy lạ nhưng không dám xen vào.

 

Tới khi nghe có án mạng, mới kinh hồn bạt vía mà đến báo tin.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Phủ doãn nhíu mày, nhìn chồng khẩu cung từ gã hàng rong và tiểu tư mà trầm tư.

 

“Nữ tử?”

 

“Người đâu! Tra cho ta — xem Hứa Mạc trả nợ cờ b.ạ.c bằng cách nào!”

 

Lần theo đầu mối, cái bóng nữ nhân thần bí kia… e là chẳng bao lâu nữa sẽ bị vạch trần.

 

Khi nha dịch của Kinh Triệu phủ kéo đến Phương phủ bắt người, Liễu Dung đang ngồi trước gương đồng chải tóc.

 

Nha hoàn chúng ta bị đám nha dịch thô lỗ đè đầu quỳ dưới đất.

 

Liễu Dung thì bị lôi ra khỏi phòng, tóc tai rối bù, dáng vẻ chật vật vô cùng.

 

“Vô lễ! Các ngươi dám đối xử với ta như thế sao?!”

 

Liễu Dung gào lên:

 

“Phu quân ta là Hộ bộ Thị lang! Nếu để chàng biết các ngươi làm vậy với ta, nhất định không tha cho các ngươi!”

 

Phương Tử Tề khi hay tin vội vàng chạy đến, thì Liễu Dung đã bị áp giải tới trước cửa viện.

 

Hắn sa sầm nét mặt, quát lớn:

 

“Dừng tay! Các ngươi muốn làm gì?!”

 

Tên nha dịch dẫn đầu chắp tay hành lễ:

 

“Bẩm Phương đại nhân, phu nhân của ngài bị nghi ngờ có liên quan đến cái c.h.ế.t của công tử nhà Đại Lý Tự. Phủ doãn đại nhân ra lệnh bắt về thẩm vấn.”

 

Đồng tử của Phương Tử Tề co rút:

 

“Vớ vẩn! Phu nhân ta trước giờ luôn ở trong khuê phòng, sao có thể dính dáng gì đến Hứa công tử?”

 

Nha dịch không kiêu ngạo cũng chẳng khiêm nhường, đáp:

 

“Một tiểu tư của Hứa công tử đã khai, nói phu nhân từng gặp riêng Hứa công tử, giữa hai người còn có khoản bạc giao dịch rất lớn. Mong đại nhân chớ làm khó chúng ta.”

 

Phương Tử Tề quay đầu nhìn Liễu Dung, vẻ mặt bàng hoàng, xen lẫn nghi hoặc.

 

Sắc mặt Liễu Dung trắng bệch:

 

“Phu quân, cứu thiếp với! Thiếp bị oan! Thiếp không g.i.ế.c người! Bọn họ muốn ép cung!”

 

Sắc mặt Phương Tử Tề biến đổi không ngừng.

 

Nhưng hắn cũng chẳng có lý do gì để ngăn trở Kinh Triệu phủ làm việc.

 

Không kịp nghĩ nhiều, hắn chỉ có thể theo đám nha dịch đến phủ nha cùng xem thẩm vấn.

 

Sau khi họ rời đi, cả viện nhất thời rơi vào tĩnh lặng.

 

Đám nha hoàn, tiểu tư đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều hoang mang lo sợ, không dám lên tiếng.

 

Ta nhìn về phía gốc đào trong sân, môi khẽ nhếch lên.

 

Kìa kìa, trên cành kia đã nhú ra một chiếc lá non rồi.

 

Nhân lúc hỗn loạn, ta lặng lẽ rời đi, tới thẳng thư phòng của Phương Tử Tề.

 

Xưa nay, hắn luôn cấm người ngoài không được bén mảng nửa bước vào đây.

 

Ta muốn xem thử, rốt cuộc bên trong giấu thứ gì.

 



 

Tại công đường ở Kinh Triệu phủ. Phủ doãn vỗ mạnh xuống bàn: 

 

“Liễu thị! Ngươi biết tội của mình chưa?!”

 

Liễu Dung quỳ trên đất, cố giữ bình tĩnh:

 

“Dân phụ không rõ đã phạm phải tội gì.”